Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 161
Cập nhật lúc: 2025-11-20 02:57:36
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ăn cơm thôi.”
Bữa tối hôm nay gồm: thịt kho mắm tép, khoai tây nghiền, trứng xào hành lá, đậu đũa xào khô và canh bí đao.
Sở Minh Lan nấu hẳn bốn món mặn một món canh, món nào cũng đầy đặn, thôi thấy hấp dẫn.
Ngoài , cô còn đặc biệt nấu riêng cho Lâm An An một bát cháo bổ, hầm nhuyễn nhừ, phía còn một lớp mỡ dày bóng.
“Chị dâu mua bát đũa mới đấy, lắm!”
Sở Minh Lan bưng thức ăn hào hứng khoe. Mọi trong nhà cũng đều chú ý tới.
Lâm An An ngại, nhỏ:
“Ở chỗ em thì tập tục chuẩn bát đũa của hồi môn, nên…”
Lâm T.ử Hoài ngớ :
“Gì chị? Của hồi môn bát đũa là ?”
Sở Minh Chu đang xới cơm, tay khựng một nhịp thản nhiên :
“Không cần của hồi môn gì hết, nhà chẳng thiếu thứ gì cả. Bộ bát đũa là quá .”
Lâm T.ử Hoài vẫn còn vẻ mơ màng hiểu, nên Sở Minh Lan giải thích:
“Anh T.ử Hoài , cái em nè. Ở Tây Bắc , con gái lấy chồng, nhà gái sẽ chuẩn sẵn bát đũa sính lễ, ý nghĩa là chúc cho gia đình mới đủ đầy sung túc, lo cơm áo đó.”
“Con bé lắm chuyện thật!”
Sở Minh Chu buột miệng quát khẽ một câu, khiến Sở Minh Lan lập tức im bặt, ngoan ngoãn xuống, cúi đầu ăn cơm.
“Không chứ, gì dữ !”
Lâm An An vội kéo Sở Minh Lan gần hơn, sang xoa dịu:
“Tập tục mỗi vùng mỗi khác mà, Tiểu Lan gì sai . Đừng để ý đến trai em, kỳ cục đó.”
Sở Minh Chu: …
Lâm T.ử Hoài , mặt chút lúng túng.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
né tránh, trái còn chủ động thừa nhận:
“Thật … chị em cũng của hồi môn mà. Bố em chuẩn cho chị một chiếc máy cassette xịn lắm, chỉ là… em mất …”
Lâm An An sững , bật dịu dàng:
“Thôi nào, giờ chị cũng máy cassette mà, chồng chị mua cho đấy thôi. Chuyện cũ bỏ qua . Ăn cơm nào.”
“Chị… em xin …”
Nghĩ đến chuyện cái máy mất, Lâm T.ử Hoài vẫn thấy trong lòng nghẹn ứ.
“Ăn cơm . Hiếm khi về, đừng lải nhải nữa. Không ăn nhanh là nguội hết bây giờ.”
“Dạ!”
“Tiểu Lan, Tiểu Vũ ăn nhiều nhé, Minh Chu cũng .”
Lâm An An gắp món cho , dỗ , mỗi một đũa, tay ngơi nghỉ.
Cả nhà cùng bắt đầu ăn, lúc Lâm An An mới bưng bát cháo của lên, nhấp một thìa nhỏ.
Mùi thơm ngậy của mỡ và gạo lan tỏa trong miệng, ấm áp tràn khắp bụng.
Sở Minh Chu lời nào, chỉ lặng lẽ gắp cho cô một miếng thịt kho mắm tép.
Lâm An An , mỉm gắp miếng thịt , c.ắ.n một miếng, thịt mềm, đậm đà, mùi mắm tép ngấm trọn thớ thịt, thật sự ngon tả xiết.
“Ngon quá, Tiểu Lan càng ngày càng khéo tay đó.”
Sở Minh Lan vui vẻ trở , rạng rỡ:
“Chị dâu thích là . Sau em nấu cho chị ăn thường xuyên!”
Cơm nước xong xuôi, Lâm T.ử Hoài xung phong rửa bát.
Sở Minh Lan và Sở Minh Vũ phòng học bài, đúng chuẩn hai đứa nhỏ ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Lâm An An dựa ghế sofa nghỉ ngơi, rõ ràng là nghĩ gì nhiều, mà đôi lông mày vẫn khẽ chau , khiến cảm giác cô đang nặng lòng.
Sở Minh Chu đưa một ngón tay chạm giữa chân mày cô, nhẹ nhàng day day:
“Em đang nghĩ gì thế?”
“Ừm?”
Lâm An An khẽ liếc về phía phòng bếp, ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn hạ giọng kể chuyện của Hồ Tú Mai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-161.html.]
Sở Minh Chu là gánh vác hơn cô, chuyện như thế , bàn bạc với một chút vẫn là nhất.
Chỉ là… cứ chuyện gì cũng để lo, Lâm An An thấy trong lòng đành.
Nghe Lâm An An kể xong, Sở Minh Chu khẽ cau mày, im lặng suy nghĩ giây lát, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô và hướng ngoài gọi to:
“T.ử Hoài, rửa bát xong thì đây.”
“Anh rể, em gần xong ạ!” Lâm T.ử Hoài đáp vọng từ trong bếp .
Lâm An An sang , khó hiểu:
“Em với chị Tú Mai cách giải quyết mà, gọi T.ử Hoài gì?”
Sở Minh Chu điềm tĩnh đáp:
“Lâm T.ử Hoài là quân nhân, nếu chuyện đó là sự thật, nên chứng. Em bảo vệ em trai là đúng, nhưng những trách nhiệm căn bản mà một lính bắt buộc gánh.”
Lâm An An thì sững , nhưng cũng phản bác nữa.
Cô hiểu lời lý, với phận quân nhân, Lâm T.ử Hoài đúng là nên trách nhiệm .
cương vị một chị, cô thật sự em trai dây dưa đám bẩn thỉu đó…
Lỡ như gặp nguy hiểm thì ?
Chẳng mấy chốc, Lâm T.ử Hoài từ bếp bước , lau tay hỏi:
“Anh rể, chuyện gì thế ạ?”
Sở Minh Chu hiệu bảo xuống, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên:
“T.ử Hoài, em thật sự thấy Từ Văn Bác và Tưởng Đồng hành vi đắn với ?”
Lâm T.ử Hoài cầm cốc nước lên, tay run một cái, nước đổ cả bàn.
Đôi mắt Sở Minh Chu khẽ nheo , câu trả lời gần như rõ.
Lâm T.ử Hoài lúng túng lấy khăn lau nước, gương mặt hiện rõ vẻ bối rối và lúng túng.
“Là ?” Sở Minh Chu tiếp tục truy hỏi, giọng trầm thấp nhưng áp lực đè nặng.
Lâm An An định lên tiếng, thì giữ chặt tay, khẽ lắc đầu bằng ánh mắt, hiệu đừng can thiệp.
“…Anh rể, em… hôm đó em đến bệnh viện, đúng là… thấy …”
Lâm An An thực sớm đoán .
chính miệng em trai thừa nhận, lòng vẫn tránh khỏi co thắt một nhịp.
Bảo Lâm T.ử Hoài dứt khoát cắt đứt với Tưởng Đồng đến .
Trước , yêu cô đến mức cam tâm tình nguyện hy sinh cả tuổi trẻ, thậm chí là tính mạng.
Sở Minh Chu nâng cằm, hiệu cho Lâm T.ử Hoài xuống .
Vẻ mặt mang theo chút cảm xúc riêng tư nào, là dáng vẻ xử lý công vụ.
Anh bình thản thuật chuyện của Hồ Tú Mai một cách vắn tắt, đó luôn về tình hình hiện tại của Tưởng Đồng ở khu phát triển, bao gồm mối quan hệ với Kiều Húc, và những thủ đoạn cô đang dùng để đạt mục đích.
Lâm T.ử Hoài cúi đầu đó, lặng lẽ lắng .
Chỉ đến khi Sở Minh Chu xong, mới hít sâu một , từ từ ngẩng đầu lên:
“Anh rể, hôm đó em đến bệnh viện, thấy Từ Văn Bác và Tưởng Đồng đang ôm , hành vi mật…”
Sở Minh Chu sắc mặt nghiêm , gật đầu:
“Đã tận mắt thấy thì chuyện càng xử lý cho thỏa đáng. T.ử Hoài, em là quân nhân. Đã thấy hành vi phá hoại gia đình khác, vi phạm đạo đức, thì giúp dân là điều nên . hành động bốc đồng.”
Lâm An An quả thực nghĩ giúp Hồ Tú Mai, chủ yếu là ba bước.
Một là bảo chị tìm trong nhà giúp đỡ, gì nấy, đừng sợ mất mặt. Ai cũng giới hạn khả năng riêng, nhưng nhà ít nhiều vẫn thể che chở cho chị một phần, ít nhất là để chị đ.á.n.h nữa.
Tổn thương trong lòng đủ nặng, nếu còn hành hạ thể xác thì ai chịu nổi.
Hai là dặn chị tạm thời dỗ ngọt bên nhà chồng, đồng thời bắt đầu thu thập chứng cứ. Nếu tự thì bỏ tiền thuê điều tra. Không chỉ cần nắm rõ thu chi mấy năm nay của Từ Văn Bác, mà còn điều tra những xung quanh , đặc biệt là bằng chứng tham ô hối lộ.
Ba là điều tra sâu hơn. Tưởng Đồng chỉ mới đến Tây Bắc mấy ngày mà hai thể cấu kết, những khác thì ? Quan hệ bất chính một sẽ hai.
Những việc đều là để khống chế Từ Văn Bác, nhanh chóng giúp Hồ Tú Mai thoát khỏi cảnh khổ.
Lâm An An cứ ngỡ nghĩ đủ chu , ngờ vài lời của Sở Minh Chu đổi bộ hướng .
Anh định gộp chuyện Từ Văn Bác và Tưởng Đồng xử lý chung, còn Hồ Tú Mai chỉ là dân giúp một cách tiện tay.
Hiện giờ Tưởng Đồng sống dễ dàng gì, đưa đến tuyến đầu vùng biên giới khu phát triển Lục Châu, phán ba năm lao động.
Nếu thể chứng minh cô và Từ Văn Bác quan hệ bất chính, e là cả đời cô cũng .