Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 160

Cập nhật lúc: 2025-11-20 02:45:11
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm An An thể quan tâm, thậm chí còn cảm thấy Hồ Tú Mai phần vượt quá giới hạn.

nghĩ nghĩ , phụ nữ khổ vẫn là thương phụ nữ khổ.

Vào những lúc như thế , chỉ phụ nữ mới thật sự thấu hiểu và đồng cảm với

Tiễn Hồ Tú Mai về, Lâm An An cũng chỉ cảm khái đôi ba câu, để chuyện rối thêm tâm trí.

Cô xoay bếp, định bụng dọn dẹp thứ cho gọn gàng.

Trong nhà giờ cũng chỉ cô rảnh rỗi, rảnh thì cố gắng nấu ăn sẵn.

nấu vài bữa cơm cũng tốn sức, chẳng lẽ ngày nào cũng ườn đợi cô em chồng về bữa ?

Lâm An An lẩm nhẩm hát nho nhỏ, nhóm lửa trong bếp.

Không đụng nước lạnh thì dùng nước nóng, đơn giản thôi mà.

“Phải mua thêm ít bát đũa mới .”

Bát đũa, bát đũa… cô nhắc bao mà vẫn quên khuấy.

Sau khi thu dọn căn bếp một lượt, cô sắp xếp hũ dưa muối, đổi vị trí treo thịt muối cho gọn, phân loại mấy bao gạo, thóc cho ngăn nắp…

Làm xong hết mấy việc lặt vặt thì cũng tầm, cô một chuyến cung tiêu xã, mua ít rau củ và tiện tay ghé lấy thêm ít bát đũa.

Mọi thứ gói gọn bỏ chiếc giỏ đeo lưng, nhân tiện ghé qua trường đón mấy đứa nhỏ.

“Đồng chí Lâm, trùng hợp quá, cô mới mua bát đũa hả?”

Lâm An An ngẩng đầu , thì là bác gái Mã, mà cô từng gặp hôm lễ cưới.

“Chào bác gái Mã ạ, trong nhà thiếu bát đũa nên cháu mua thêm mấy cái.”

Ấn tượng của cô về bác gái Mã khá , là của Hội Phụ nữ, tính tình thiện, lời ăn tiếng nhã nhặn, đặc biệt là cảm giác gần gũi.

Bác gái Mã mỉm gật đầu với cô:

“Đồng chí Lâm là Tô Thành nhỉ? Tô Thành lắm, đất lành chim đậu, con gái ở đó quả nhiên là khác biệt.”

“Dạ , cháu là Tô Thành ạ.”

Ánh mắt bà liếc đống bát đũa một nữa, mãi đến khi Lâm An An cất hết giỏ mới chịu dời mắt.

“Ở vùng Tây Bắc chúng , bát đũa là đồ sính lễ, chắc cô nhỉ?”

“Ơ?”

Lâm An An đúng là thật!

Còn chuyện ?

Thấy cô ngơ ngác, bác gái Mã kiên nhẫn giải thích:

“Ở vùng , con gái lấy chồng, bên nhà gái sẽ chuẩn một bộ bát đũa để của hồi môn. Chuyện mang nhiều ý nghĩa lắm nhé! Tượng trưng cho việc gia đình mới sẽ ấm no đủ đầy, chẳng lo thiếu ăn thiếu mặc. Mà lượng bát đũa kiểu dáng cũng lựa chọn, thường thì chọn chẵn, lấy cái điềm lành là vợ chồng hòa hợp, đôi cặp.”

“Thì ! Cháu thật sự chuyện . Cháu thấy thiếu dùng nên mới mua thêm thôi ạ.”

Bác gái Mã tươi, vỗ nhẹ vai Lâm An An:

“Không cả, giờ thời thế cũng đổi , lớp trẻ như các cô nhiều cũng để ý mấy chuyện . cô là lòng, sống thiện, cuộc sống chắc chắn sẽ viên mãn.”

“Cháu cảm ơn bác ạ.”

Lâm An An gật đầu, thấy cũng sắp đến giờ đón trẻ, liền trò chuyện thêm vài câu lễ phép chào tạm biệt.

để tâm đến chuyện bác gái Mã , âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Lâm An An đeo giỏ lưng, thong thả hướng về phía trường học.

Tuyết rơi hôm qua dọn sạch sẽ, hai bên đường chất đầy những ụ tuyết nhỏ đủ hình dáng, sạch sẽ khí mùa đông.

Vừa đến cổng trường, tiếng chuông tan học cũng reo vang.

Lâm An An tìm một chỗ trống, yên quan sát đám đông học sinh đang ùa .

“Chị dâu ơi!” Sở Minh Lan mắt tinh như diều hâu, thấy Lâm An An liền vui vẻ hô to, hai đứa nhỏ tung tăng chạy về phía cô.

“Tiểu Lan , chị dâu đến đón đó hả?”

“Vâng ạ!”

Sau lưng Sở Minh Lan là mấy cô bé thành nhóm, trông quen mặt, chắc chắn là Lâm An An gặp bao giờ.

Cô khẽ mỉm , gật đầu với các em xem như chào hỏi, mỗi tay nắm lấy một đứa, chuẩn dắt các em về nhà.

mới mấy bước, phía liền vang lên vài câu lào xào, giọng điệu nhẹ nhàng mà đầy mỉa mai:

“Ra vẻ quá… mấy bước đường thôi cũng để chị dâu tận nơi đón.”

“Chị dâu chắc là đón Tiểu Vũ tiện thể dẫn cô về thôi…”

Lâm An An: Hả?

Cô liếc Sở Minh Lan, rõ ràng nụ gương mặt cô bé nhạt .

Lâm An An lập tức dừng bước, mỉm xoa đầu Sở Minh Lan:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-160.html.]

“Nhà chị , con gái là bảo bối, là cưng chiều.”

Nói xong, cô liếc mắt mấy cô bé phía , nắm tay Sở Minh Lan tiếp, miệng vẫn nở nụ rạng rỡ.

Câu vang lên rõ ràng và dứt khoát khiến mấy cô bé lưng lập tức ngượng ngùng đỏ mặt.

Sở Minh Lan thì ngước mắt Lâm An An, nắm tay cô thật chặt, trong ánh mắt ngập tràn xúc động, khóe môi cong lên một nụ hạnh phúc.

“Chị dâu, chị thật đấy…”  Giọng Sở Minh Lan nhẹ như gió.

“Ngốc , em là em gái chị, chị thương em thì thương ai? Đừng mấy đứa linh tinh. Trong nhà chị, em chính là bảo bối quý giá nhất.”

Sở Minh Vũ cũng gật đầu như giã tỏi:

đó chị! Đừng tin mấy lời bậy bạ, chị là nhất đời luôn!”

“Tiểu Vũ chuẩn đấy!”

Về đến nhà, Sở Minh Lan nhanh nhẹn buộc tạp dề, bếp chuẩn cơm tối.

Lâm An An phụ nhưng cô bé kiên quyết cho.

“Chị dâu ngoài nghỉ ạ, em nhanh lắm!”

“Để chị phụ em rửa rau gì cũng mà?”

“Thật sự cần !”

Cuối cùng Lâm An An vẫn “đuổi” ngoài.

Thôi thì để hôm khác .

Sở Minh Chu về nhà cùng Lâm T.ử Hoài.

Khi ánh mắt Lâm An An chạm Lâm T.ử Hoài, cô khỏi ngẩn !

Mới đoàn văn công mấy ngày, thằng nhóc như biến thành khác !

Gương mặt rạng rỡ, vui vẻ với Sở Minh Chu, dáng thẳng tắp, ánh mắt cũng rực sáng hẳn

Lâm An An thấy sự đổi , kìm khẽ cong môi:

“Sao hôm nay thời gian về thế?”

“Chị ! Chị đoán xem em mang gì về cho chị ! Đoàn văn công chúng em biểu diễn ở vườn Liệt sĩ xong, lúc về đoàn trưởng cho ít đồ. Em nghĩ ngay đến chị nên mang về liền!”

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

“Dâu tây?”

Ở thời điểm , dâu tây là thứ cực kỳ hiếm, vẫn còn đang ở giai đoạn trồng thử ngoài ruộng, sản lượng chẳng bao nhiêu.

Lâm T.ử Hoài rạng rỡ, sang Sở Minh Chu:

“Anh rể xem đúng ? Em bảo là chị sẽ thích mà!”

Sở Minh Chu nhẹ “ừ” một tiếng, nhận lấy hộp dâu bước bếp:

“Để rửa cho em.”

Lâm T.ử Hoài thì vui vẻ phịch xuống cạnh Lâm An An, thao thao kể những chuyện vặt vãnh mấy ngày gần đây, tranh thủ tự tâng bốc bản vài câu.

Lâm An An hào hứng chuyện, thỉnh thoảng trêu đến bật ngớt.

Cậu kể về những buổi luyện tập cùng đồng đội trong đoàn văn công, kể cả những chuyện mắt thấy tai khi diễn, sự tự tin dường như tỏa từ trong ngoài, thể che giấu .

Thật quá.

Sở Minh Chu từ trong bếp bước , tay cầm đĩa dâu tây rửa sạch, đặt lên bàn:

“Rửa xong đây.”

Lâm An An cầm một quả dâu lên, nhẹ nhàng c.ắ.n một miếng, vị chua ngọt lập tức lan nơi đầu lưỡi, khiến cô suýt chút nữa rơi nước mắt.

“Ừm… Ngon thật.”

Không vì cô quá thích dâu tây, mà là… trong lòng bỗng trào dâng một cảm giác đặc biệt.

Cô cảm thấy, như rời xa thế giới lâu .

“Chị mà thích, dịp em mang cho chị.”

“Cảm ơn em, T.ử Hoài. Em cũng ăn .”

“Em thích mấy thứ lắm. Chị ăn , lát nữa cho Tiểu Lan với Tiểu Vũ ăn mỗi đứa vài quả.”

Sở Minh Chu vẫn luôn nhạy cảm, chỉ cần một ánh mắt phát hiện cô vợ nhỏ hôm nay dường như chút lạ.

Anh bước tới bên cạnh cô, cách gần.

Lâm An An dường như cũng cảm nhận sự tiếp cận của , liền cầm thêm một quả dâu tây, vô thức dịch sát một chút, nhẹ nhàng tựa .

Hương thơm thanh nhã phảng phất nơi chóp mũi, sạch sẽ như chính con

Và cũng đỗi an lòng.

 

Loading...