Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 159
Cập nhật lúc: 2025-11-20 02:25:15
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bữa cơm diễn trong khí vô cùng ấm cúng và vui vẻ.
Ăn xong, Lâm An An và Sở Minh Chu cũng ở lâu, một lát về.
Về đến nhà, Lâm An An cảm thấy mệt, liền đồ mặc ở nhà lên giường nghỉ.
Sở Minh Chu nấu cho cô một bát canh lê tuyết, đặt ấm bên cạnh giường, còn thì về đơn vị.
“Anh mau , rõ ràng bận bịu như thế còn cứ nhất quyết đòi đưa em , chắc cả nửa ngày hôm nay chậm trễ hết hả?”
“Không bận.”
“Phải , Sở doanh trưởng đây đang đắm chìm trong mùi chua ngọt của tình yêu… ngoài miệng thì chối, trong lòng thì rõ ràng!”
Nghe cô trêu chọc, Sở Minh Chu chỉ khẽ “ừ” một tiếng, bước đến bên giường, giơ tay xoa đầu cô:
“Em đúng lắm.”
Khóe môi Lâm An An cong cong, liếc một cái:
“Sao đây, bây giờ mới nhận ? Biết là sắc cho mụ mị đầu óc hả?”
“Đừng bậy.”
Ngón tay thon dài của Sở Minh Chu khẽ chạm môi cô, nhẹ nhàng ấn xuống, cúi đầu hôn một cái:
“Ngủ một lát , tối bảo Tiểu Lan nấu cơm cho em.”
“Dạ ~”
Anh , Lâm An An liền thấy tức ngực, uống hết bát canh lê tuyết mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Lơ mơ ngủ trưa hơn một tiếng.
Cô tỉnh dậy thì đến nhà.
Hồ Tú Mai một lính dẫn , đầu tiên đến khu đại viện quân đội nên trông phần ngại ngùng.
“Chị Tú Mai?”
Lâm An An bất ngờ, Hồ Tú Mai đến đây?
Sau khi xác nhận phận khách đến, lính cũng rời .
“An An, …”
Lâm An An tinh mắt, thấy vết bầm lớp áo của chị , sắc mặt lập tức sầm xuống, nhưng vẫn dịu giọng:
“Vào nhà , ngoài lạnh lắm.”
“Ừ, cảm ơn cô, An An.”
Thấy trong nhà chỉ một Lâm An An, Hồ Tú Mai cũng thoáng thở phào.
Lâm An An dẫn chị phòng khách, rót một cốc nước ấm đưa cho chị :
“Chị Tú Mai, chị ? Có chuyện gì ?”
Hồ Tú Mai đón lấy cốc nước, tay run nhẹ, do dự một lát đôi mắt cũng dần đỏ lên:
“An An, … thật sự hết cách , mới dám đến tìm cô.”
Nói xong, chị kiềm mà bật nức nở.
Lâm An An thấy lòng chùng xuống, liền sát vỗ nhẹ lưng chị:
“Chị Tú Mai, chị đừng vội, chuyện gì cứ từ từ .”
Lâm An An loại chỉ vì thấy tội nghiệp mà mù quáng bênh vực. Ít nhất cũng đầu đuôi sự việc .
Mà một khi tìm đến tận nhà, chắc chắn là chuyện cô giúp .
dù Hồ Tú Mai cũng là vợ của Từ Văn Bác.
Tuy chị là , nhưng việc gì cũng phân rõ nặng nhẹ.
Hồ Tú Mai lau nước mắt, nghẹn ngào :
“ đang thủ tục ly hôn… nhưng… giờ rơi thế tiến thoái lưỡng nan .”
“Ơ?”
Hồ Tú Mai hít sâu một , cố gắng định cảm xúc mới tiếp tục:
“Từ Văn Bác … Anh chỉ đòi lấy chỗ của , mà còn cướp luôn căn nhà của bố …”
Nói đến đây, nước mắt chị trào .
Dù giọng kể ngắt quãng, nhưng Lâm An An đến đây cũng đại khái hiểu chuyện.
Lần , Hồ Tú Mai từng nhắc đến việc chỗ ở hiệu sách Tân Hoa của đang nhắm tới, em gái Từ Văn Bác giành lấy công việc đó.
Hồ Tú Mai đương nhiên cam lòng, nhưng giờ hai rơi thế giằng co, nếu ly hôn thì chị buộc đ.á.n.h đổi.
Vì dứt khoát thoát khỏi Từ Văn Bác và gia đình , chị đành c.ắ.n răng chấp nhận.
Nếu dùng công việc để đổi lấy tự do, chị cũng chấp nhận, dù nhà chị điều kiện cũng tệ, tìm công việc mới chuyện gì quá khó.
Từ Văn Bác là loại nào chứ?
Tham lam!
Cướp công việc , vẫn chịu ký đơn ly hôn.
Không những chia một xu tiền tiết kiệm, mà còn đòi chiếm luôn căn nhà của nhà họ Hồ.
Mà căn bản cần tự tay.
Chỉ cần cũng đủ sức khiến Hồ Tú Mai sống dở c.h.ế.t dở!
Lâm An An mà cau chặt mày, cạn lời gì thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-159.html.]
Từ Văn Bác thế là còn nhân tính nữa , rõ ràng là vô , là cướp bóc trắng trợn!
“Thế là cướp còn gì nữa! Anh còn đ.á.n.h chị đúng ? Đây là bạo hành gia đình đấy! Không báo cảnh sát ?”
Hồ Tú Mai chỉ lắc đầu bất lực:
“Báo … nhưng vô dụng. Cảnh sát đây là mâu thuẫn gia đình, bảo tự hòa giải. Với , cũng bằng chứng, cảnh sát khó can thiệp.”
Lâm An An nghiến răng, giận đến chịu :
“Chị ngốc quá! Thế thì chị thu thập chứng cứ chứ! Vết bầm chị chẳng là bằng chứng bạo hành ? Phải bệnh viện giám định thương tích chứ!”
Hồ Tú Mai cúi đầu những vết bầm cơ thể, ánh mắt thoáng qua một tia sợ hãi:
“Không , mà là thể. Anh sẽ nhận tội … Anh sẽ là chị điên, tự thương để vu khống … Rồi khi chuyện tạm yên, càng lấn tới…”
Lâm An An lặng thinh.
Cô nghĩ Hồ Tú Mai đến tìm chỉ để than thở.
Cũng dám chắc thể giúp gì.
Muốn giúp chị đ.á.n.h ? Có khi cô còn ăn đòn .
Lúc , trong ánh mắt Hồ Tú Mai thoáng lên vẻ do dự:
“Tối hôm , uống say… rằng… em trai cô… thấy và Tưởng Đồng ở bên …”
Lâm An An sững .
Hôm nay chị đến tìm Lâm An An, chẳng là nhờ Lâm T.ử Hoài mặt giúp chị ?
“An An, nhờ cô… cô thể bảo em trai giúp một ?”
“Không .”
Lâm An An lập tức từ chối!
Không cô nhẫn tâm, mà là tuyệt đối thể để Lâm T.ử Hoài mạo hiểm chỉ vì chuyện của khác.
Dù Lâm T.ử Hoài thật sự đồng ý chứng thì chứ? Không bằng chứng, thì ích gì? Cùng lắm chỉ chuốc thêm rắc rối !
Thấy Lâm An An dứt khoát từ chối, trong mắt Hồ Tú Mai hiện lên sự thất vọng và tuyệt vọng cùng cực, nước mắt nữa trào :
“An An, thật sự hết đường , nghĩ cách nào khác cả…”
“Hôm đó em trai cô tận mắt thấy chuyện đó, chỉ cần chịu mặt chứng, Từ Văn Bác sẽ e dè một chút. chỉ ly hôn thôi mà…”
Lâm An An vẻ mặt đáng thương của chị , trong lòng xót xa bất lực.
“ cô lo, nhưng thật sự còn cách nào… giày vò đến mức chẳng hình nữa .
Em trai cô là quân nhân, dám gì , An An, cầu xin cô… giúp một thôi…”
Lâm An An khẽ mím môi.
Cô hiểu rõ tình cảnh của Hồ Tú Mai lúc thực sự khó khăn.
Lâm T.ử Hoài thì tuyệt đối thể dính .
Không vì ai khác, chỉ vì bố cô cũng thể để chuyện đó xảy .
“Chị Tú Mai… thật một cách, chị… thử ?”
Hồ Tú Mai ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên chút hy vọng:
“An An, cô thật sự cách ? Là cách gì ?”
Lâm An An khẽ gật đầu, ghé sát tai chị , thì thầm một hồi lâu.
Thời luật hôn nhân vẫn thiện, Lâm An An còn cần suy tính thêm vài chi tiết.
Tuy pháp luật chỉnh, nhưng xã hội thì khắt khe.
Nếu ngoại tình bắt quả tang khi còn ăn đạn chứ chẳng đùa.
nếu đảo ngược thế cờ thì ?
Kẻ còn gì để mất thì chẳng sợ ai.
Muốn khống chế Từ Văn Bác khó.
Giờ phút , Hồ Tú Mai gần như tay trắng, đến cả căn nhà cũng sắp chiếm.
Chị chẳng khác nào “chân đất”.
Từ Văn Bác thì khác, là lãnh đạo công ty xe buýt, công việc , thu nhập định, địa vị xã hội cao.
Lôi xuống vũng bùn gì mà khó?
Sau khi xong kế hoạch, mắt Hồ Tú Mai đầu tiên là hiện lên vẻ ngạc nhiên, đó lộ chút do dự:
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“An An… cách … ?”
Lâm An An nắm lấy tay chị , trấn an:
“Chị Tú Mai, giờ đây đây là cách duy nhất. Từ Văn Bác là tên vô , dùng cách thông thường lay chuyển . Chỉ cần lên kế hoạch cẩn thận, sẽ rủi ro gì cả.”
Cuối cùng, Hồ Tú Mai c.ắ.n răng một cái, gật đầu:
“Được! An An, cô. sẽ thử!”