Hứa Thiến ha hả đồng ý. Nói là quản giáo, nhưng thực chỉ là gặp mặt, trò chuyện với học sinh cũ, xem học sinh của bây giờ thôi.
Hứa Thiến đang chào hỏi bên , thì Ông Chu cũng đang trò chuyện với mấy ông già khác, tuy là hỏi thăm nhưng thực chất là khoe khoang.
"Lão Lưu, ông khỏe thật đấy, trông còn khỏe hơn . Mấy năm việc đồng áng mà thể còn bằng , ôi, đúng là nghèo mới khỏe mà!"
"Ha ha, hưởng phúc cái gì chứ. Chỉ là con cháu bản lĩnh thôi. Nhìn xem hai đứa cháu trai của kìa, đều là sinh viên cả đấy."
Ông Chu đắc ý chỉ hai đứa cháu trai lớn. Bà Chu bên cạnh cũng , luyên thuyên với mấy bà lão trong làng.
"Ôi, bà mới là hưởng phúc đấy, đến 60 tuổi mà cháu cố . Chứ như , mấy đứa cháu còn đang học đại học, cưới vợ chắc còn lâu lắm!"
"Ôi chao, đến hiếu thảo, con trai thứ hai nhà đúng là hiếu thảo thật đấy. Mùa hè năm ngoái, hai vợ chồng nó còn đưa chúng máy bay miền Nam chơi, biển chơi. Năm nay về, thêm vài nơi nữa, khắp cả nước đấy!"
"Máy bay , mấy bà ? Là cái con chim sắt , cái loại mà bọn quỷ Nhật bay , chúng cái đó đấy!"
"..."
Một tràng lời khiến cả làng, từ già đến phụ nữ, đều vô cùng ngưỡng mộ, thậm chí vài ưa Chu lão thái thái, xong mắt đỏ hoe. Tất cả là vì ghen tị. Tại con trai của bà lão Chu tiền đồ như ? Không chỉ kiếm tiền mà còn hiếu thảo nữa. Nghe mà phát thèm! Con trai của bà đưa ba chơi? Miền Nam, biển, máy bay, xe . Sao con như chứ?
Lần , Bà Chu thật sự đắc chí. Mắt bà cứ thế mà hướng lên trời. tin. Chắc chắn là giả. Con dâu đanh đá như mà thể đối xử với bà ? Nghĩ cũng là thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-749.html.]
Sau khi Bà Chu xong, tin thì ngưỡng mộ, còn tin thì vẫn khăng khăng tin. Ngay cả khi Bà Chu lấy ảnh , họ cũng vẫn "vịt c.h.ế.t còn cứng mỏ". họ tin cũng quan trọng, miễn là Bà Chu thì thôi. Nhìn ánh mắt ghen tị của khác, lòng bà thấy vô cùng thoải mái.
Sau một hồi trò chuyện, lâu , bộ dân làng đều tin và kéo đến cổng làng. Anh cả Chu Văn Quốc và ba Chu Văn Binh cùng gia đình cũng đến. Nhìn thấy bốn chiếc xe nhỏ, họ khỏi hít một lạnh, mắt tròn xoe.
"Ôi, thằng hai, cả bốn chiếc xe đều là của chú mua ? Ôi trời ơi!"
Chu Văn Quốc đưa tay vuốt ve một chiếc xe, mắt đầy vẻ tin nhưng cũng chút mừng rỡ.
"Vâng, cả. Ba chiếc là của nhà em, còn chiếc là của em trai Thiến Thiến. Sao, thử ? Lát nữa bảo Tiểu Khiêm chở ngắm núi, nó lái xe ."
Chu Văn Quân mỉm hiền lành, ánh mắt đầy tự hào và đắc ý. Trong mấy em, là tiền đồ nhất, trong tình huống , thể đắc ý chứ?
"Được, , giỏi quá, giỏi quá!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Chu Văn Quốc , trong lòng hề chút ghen tị nào, vì cách giữa họ quá lớn.
"Bác cả, ba!"
Đại Nha và Nhị Nha thấy Chu Văn Quốc và Chu Văn Binh đến, hai chị em cũng bước xuống xe, ngọt ngào gọi . Sau đó, họ chào hỏi những quen xung quanh.