Tuy nhiên, Đại Oa nổi tiếng, nên khi đăng ký nguyện vọng, cùng gia đình bay thẳng miền Nam, khiến các phóng viên đến tìm đều gặp ai. Dù phỏng vấn Đại Oa, nhưng qua điều tra gia đình , các phóng viên bất ngờ ba là một tiến sĩ nghiên cứu khoa học nổi tiếng, còn là một nghiên cứu sinh. Sinh trong một gia đình học thuật như , thành tích cũng gì lạ. Mọi ai cũng cảm thán và kỳ vọng sự trưởng thành của Đại Oa trong tương lai, nhưng những điều ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của .
"Trời ơi, đây là máy bay sắt ! Lớn thật! Hồi đó, mấy thằng quỷ Nhật dùng cái để đ.á.n.h chúng , đáng ghét thật, ngày nào cũng thả b.o.m xuống đầu chúng !"
Lần đầu tiên máy bay, tay Ông Chu vẫn còn run rẩy. Người đàn ông quê mùa sống cả đời trong nghèo khó, bao giờ nghĩ ngày máy bay. Nhớ thời thơ ấu, cứ thấy cái thứ bay lượn đầu, ông và trai trốn nhà, run cầm cập vì sợ "trứng sắt" rơi xuống đầu. Những trải qua thời đại đó sẽ bao giờ hiểu nỗi sợ hãi của họ lúc bấy giờ. bây giờ, họ chính "máy bay sắt" đó để đến một thành phố khác. Điều khiến ông khỏi xúc động.
Từ cửa sổ máy bay, Bà Chu thấy những chiếc máy bay xếp thành hàng, nước mắt lưng tròng. Hồi đó, cả và hai của bà đều đ.á.n.h giặc. Giờ đây, cuộc sống thật ! Ngay cả một bà lão như bà cũng máy bay. Tiếc là cả và hai của bà còn chứng kiến.
Bà Chu cũng là một đáng thương. Gia đình bà 5 chị em, nhưng chiến tranh, chỉ còn một bà. May mắn là bà "mát bụng", lấy Ông Chu sinh liền một lúc 4 trai 2 gái, nên mới một gia đình đông đủ như bây giờ.
"Ông ơi, bà ơi, đừng sợ."
"Máy bay là phương tiện an nhất thế giới. Chúng đó lo máy bay sẽ rơi ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-736.html.]
Đỗ Khiêm thấy Ông Chu và Bà Chu vẻ căng thẳng, cứ nghĩ là vì sợ máy bay bay cao, nên vội vàng an ủi. Nghe thấy tiếng của đứa cháu lớn, Bà Chu nở nụ tươi rói. Hồi đó, khi con dâu thứ hai nhận nuôi Đỗ Khiêm, bà còn vui lắm. bây giờ , quyết định của con dâu quả thật sai. Đứa trẻ Đỗ Khiêm hiếu thảo và tương lai bao, giờ là sinh viên đại học . Càng lớn, nó càng cao lớn, trai. Gia đình nào đứa con như chắc sẽ phát điên vì sung sướng. Bà Chu thề rằng ở cái làng của họ, tìm khắp cả làng cũng chẳng thấy thanh niên nào tuấn tú như Đỗ Khiêm. Bà tự tay chăm sóc Đỗ Khiêm mấy năm, nó lớn lên mắt, nên bà cũng yêu thương đứa cháu , khác gì cháu ruột của . "Con là , ở bên lâu ngày thì sẽ tình cảm thôi."
"Bà sợ , hồi đó bà còn cùng trai đ.á.n.h giặc mà! Chẳng sợ cái máy bay sắt !"
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà Chu ha hả , chìm hồi ức, ánh mắt chút buồn. Nói là bà đ.á.n.h giặc, thực chỉ là trai che chở, chạy trốn khắp nơi thôi. Hồi đó bà chỉ là một cô bé, thể đ.á.n.h lũ giặc tàn bạo đó? Ngay cả mấy của bà cũng đều hy sinh tay bọn chúng. Đáng tiếc, bà thể trả thù, chỉ thể giữ mối hận suốt đời và răn dạy con cháu cũng ghi nhớ.
"Bà ơi, bà yên tâm, đất nước của chúng sẽ ngày càng hùng mạnh, sẽ ai thể bắt nạt chúng nữa!"
Đại Oa ánh mắt kiên định. Giờ đây tìm thấy mục tiêu sống của , đó là trở thành một nhà nghiên cứu như ba, cống hiến sức lực cho đất nước.
"Ha ha, bà tin các cháu."
Bà Chu ghế máy bay, vui vẻ. Mấy đứa cháu trai của bà đều thông minh, nhất định sẽ đỗ đại học và đóng góp lớn cho xã hội. Đại Nha thấy cũng đến an ủi bà hai câu, cho đến khi tiếp viên hàng đến thì mới trở về chỗ , trò chuyện với em gái.