Nghĩ đến việc hơn nửa tháng gặp các con, chúng nhớ và quấy ban đêm . Tuy nhiên, đó chỉ là những tưởng tượng của Hứa Thiến. Mấy nhóc ở nhà đang mải chơi với út, vui đến nỗi quên cả trời đất. Còn là Hứa Thiến đây, chúng chỉ nhớ đến khi đ.á.n.h và cần an ủi nửa đêm thôi.
cũng một ngày đêm nhớ nhung cô, đó là Chu Văn Quân, đêm nào cũng trằn trọc ngủ. Vợ về nhà, Chu Văn Quân mấy ngày nay bực bội, khiến mấy đứa con đều mắng một trận.
"Anh, ba đến tuổi mãn kinh ? Sao mấy ngày nay nóng tính thế nhỉ?"
" đấy, hôm qua em chỉ về muộn một lát khi ăn cơm là ba mắng ."
"Còn em nữa, em chỉ vô tình đổ mực lên ba thôi, mà ba bắt em giặt đồ cả ngày, còn giặt tay nữa chứ."
"Trời ơi! Anh tay em , lạnh cóng hết cả . Mẹ ở nhà mà chắc chắn sẽ xót lắm."
Kể từ khi Hứa Thiến mua máy giặt, cả nhà gần như giặt quần áo bằng tay nữa. Lần ba bắt giặt bằng tay, Nhị Oa và Tam Oa đều ấm ức, đặc biệt là Tam Oa, vì mấy ngày nay ăn đòn nhiều nhất.
Hai út Tiểu Ngũ và Tiểu Lục cũng gật gù đồng tình. Ba thật quá đáng.
"Đàn ông tính tình kỳ lạ, chẳng qua là vì phụ nữ quản. Quả nhiên trong nhà thể thiếu ."
"Ôi, tất cả là do ở nhà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-727.html.]
"Khi nào mới về đây!"
"Lại là một ngày nhớ ."
Sáu em trong sân, cùng lên trời với ánh mắt buồn bã, phù hợp với hình ảnh những thiếu niên lanh lợi. Dưới đất, vỏ hạt dưa vương vãi khắp nơi. Không chỉ , quần áo của các cũng lấm lem, tóc thì bao lâu gội, dài bẩn, nhếch nhác. Đây đúng là hình ảnh của những đứa trẻ thiếu vắng bàn tay chăm sóc của .
Còn về phần Chu Văn Quân, hề để ý đến những chuyện , bản cũng đang buồn bã. Bà nội Chu thì chỉ quan tâm các cháu ăn đủ no , gầy . Những chuyện khác bà bận tâm, thậm chí còn cho rằng con trai như là bình thường. Ở nông thôn, con trai nào chẳng thế, khi mò cá trong sông còn lấm lem bùn đất hơn nhiều. Không khi Hứa Thiến trở về và thấy cảnh , tức đến nghẹn lời .
"Chào cô, cháu là Hồ Linh."
Giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu lọt tai, Hứa Thiến giật thoát khỏi suy nghĩ miên man.
"Ồ, chiếc áo đấy, cháu tự sửa ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Hứa Thiến xem hồ sơ và bản vẽ của Hồ Linh mà ngẩng đầu lên, ánh mắt đầu tiên dừng bộ quần áo cô đang mặc. Đó là một chiếc áo thu đơn giản, nhưng cô tự thêu hoa và may chiết eo. Rõ ràng là áo của một phụ nữ trung niên, nhưng khi cô bé mặc hề già . Điều khiến Hứa Thiến bất ngờ hứng thú. Nếu chiếc áo thật sự do cô bé tự sửa, thì chứng tỏ cô năng khiếu đặc biệt trong lĩnh vực . Thậm chí còn thiên phú hơn cả Đại Nha ngày xưa. Đại Nha hứng thú, nên Hứa Thiến cũng ép buộc.
Mục tiêu hiện tại của Đại Nha là thi lên thạc sĩ và việc trong ngành tư pháp. Hứa Thiến ủng hộ quyết định . Một đại gia đình phát triển lớn mạnh cần nhân tài ở ngành nghề. Đại Nha việc trong ngành tư pháp cũng sẽ giúp ích cho các em của cô .
Hứa Thiến luôn ủng hộ Đại Nha. Tiếc là thành tích của Nhị Nha kém hơn một chút, nên cô đăng ký trường sư phạm. Mặc dù ở đời , sinh viên chính quy nào trường cũng thể trở thành giáo viên biên chế, nhưng ở thời đại khan hiếm nhân tài , một giáo viên nghiệp đại học chuyên ngành sư phạm là .