Thậm chí khi mặc quần áo cũ của , cô cũng tự sửa đổi một chút để trông mắt hơn.
Cuộc sống cứ thế trôi qua một cách bình lặng cho đến một ngày, Hồ Linh bất chợt thấy một tờ quảng cáo dán đường phố khiến trái tim cô đập mạnh.
"Xưởng may Tinh Diệu tuyển công nhân nữ, lương 50-300 NDT/tháng, ôi trời ơi, cao quá !"
"Khoan , để xem còn gì nữa... nhân viên văn phòng, công nhân kỹ thuật, và cả cái nữa, 'nhà thiết kế thời trang' là gì ? Lương 500 NDT một tháng, còn thêm tiền hoa hồng và thưởng cuối năm nữa, mức lương cao thật đấy!"
"Đương nhiên , cô xem đang tuyển vị trí gì ? Nhà thiết kế là phụ trách lên kế hoạch và thiết kế quần áo mới đấy." Người nhân viên dán quảng cáo vẫn , nán trò chuyện và giải thích cho Hồ Linh hiểu thế nào là nhà thiết kế thời trang.
Sau khi về công việc đó, Hồ Linh cứ bồn chồn yên. Về đến nhà, thấy những bản vẽ quần áo vẽ bàn, cô chợt nảy một ý tưởng.
"Mình nên thử thiết kế quần áo ?"
Nếu thành công, cô vẫn thể công nhân nữ. Mức lương cao như đủ để trang trải học phí cho các em.
Nghĩ , Hồ Linh lập tức kể ý định của cho gia đình. Tuy nhiên, đều mấy ủng hộ.
"Linh Linh, cái gì mà 'nhà thiết kế thời trang' chứ? Lương tháng 600 đồng, là lừa đảo ?"
"Chắc . Con nhà máy lớn và tuyển nhiều , nên con thử một ."
" Linh Linh, con còn học hết tiểu học. Người tuyển trình độ, liệu chọn con ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-726.html.]
Những lời nghi ngờ của gia đình khiến Hồ Linh tổn thương, nhưng cô vẫn cam lòng và thử một .
"Mẹ ơi, xưởng may Tinh Diệu ở ngay cạnh thị trấn Hồng Tinh, quá xa nhà. Con thử xem ."
"Thôi , tùy con ."
Vì dạo bận việc đồng áng, Hồ Linh thời gian phỏng vấn. Cô dành cả buổi tối để lục những bản thiết kế cũ và vẽ thêm hai bản mới cho ưng ý. Sáng sớm hôm , cô vội vã khỏi nhà, khoác chiếc áo cũ sửa . Dù là áo của nhưng đó là chiếc áo nhất của cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Tổng giám đốc Hứa, đây là những ứng viên phỏng vấn vị trí nhà thiết kế thời trang hôm nay, chị xem qua sẽ sắp xếp phỏng vấn."
Tiểu Trần ở bộ phận hành chính đưa một xấp hồ sơ cho Hứa Thiến. Hứa Thiến cầm tài liệu lật xem gật đầu, một phòng họp nhỏ để phỏng vấn riêng các ứng viên.
Mấy ngày nay cô tuyển hai nhà thiết kế, nhưng vẫn ưng ý. Họ chỉ chép những mẫu quần áo đang thịnh hành thị trường, thậm chí còn lấy những mẫu cô bán đây để sửa đổi . Mặc dù thêm thắt một vài chi tiết riêng nhưng vẫn đạt yêu cầu, còn quá non nớt.
Ở thời điểm đó, ngành thiết kế thời trang trong nước phát triển, mãi mới dần hình thành chuyên ngành . Do đó, việc tìm một chuyên nghiệp khó. Bất đắc dĩ, Hứa Thiến đành "lấy yếu tố bất ngờ để tạo sự nổi bật," tìm những tố chất, sự nhạy bén và định hướng bồi dưỡng họ . Dù thì cô cũng chẳng thiếu tiền. Nếu đó khả năng học hỏi và tiềm năng, cô sẵn sàng chi tiền để gửi họ đến Hồng Kông thậm chí là nước ngoài học tập. mắt, họ việc cho cô. Hứa Thiến tin rằng với những năm phát triển của , công ty chắc chắn sẽ chỗ trong ngành thời trang.
"Chỉ còn mấy thôi ?" Sau khi phỏng vấn mười mấy , Hứa Thiến xoa xoa vầng trán mệt mỏi hỏi. Cô ưng ý một ai trong họ. Xem cô sẽ ở đây thêm một thời gian nữa.
"Vâng, còn một nữa, nhưng bản vẽ của cô bé đó..." Tiểu Trần nhớ cô gái nài nỉ , trong lòng thấy rối bời. Đó là bản thiết kế ? Cậu thấy giống hệt tranh trẻ con vẽ. Với một như , chắc chắn Tổng giám đốc Hứa sẽ để ý đến. Cậu chứng kiến sự khắt khe của Hứa Thiến trong mấy ngày qua, phỏng vấn hơn trăm mà chỉ chọn hai.
"Nếu còn thì cứ gọi !" Hứa Thiến lãng phí thời gian, chỉ nhanh chóng tuyển nhà thiết kế về thủ đô ôm các con yêu. Mặc dù mấy đứa lớn thích ôm, nhưng cô còn hai con trai út đáng yêu hơn nhiều.