Trước đây, Chu Trạch Niên bao giờ thấy em họ đánh. giờ thấy khuôn mặt đen sạm của hai, nó nghĩ mấy họ đáng thương chắc chắn thoát khỏi một trận đòn. "Ha ha, các họ cũng sẽ đánh!" Mỗi khi nghĩ đến đó, Chu Trạch Niên cảm thấy và các họ đều giống , đều lớn đánh. Nỗi ám ảnh tuổi thơ ngay lập tức giải tỏa!
Đáng tiếc, Chu Trạch Niên tính sai.
Bốn em Hứa Đỗ Khiêm, Chu Trạch Minh, Chu Trạch Sanh, Chu Trạch Dịch Hứa Thiến đuổi về nhà, nhưng cô dùng gậy gộc đ.á.n.h chúng. Cô để chúng trong lòng vẫn còn ấm ức, hiểu tại bắt kẻ là sai. Thế là Hứa Thiến bưng một ly , chuyện với chúng.
"Mẹ các con đang nghĩ gì. Các con nghĩ rằng bắt kẻ là việc , sai đúng ?" Hứa Thiến ôn tồn hỏi.
Bốn đứa trẻ đồng loạt gật đầu. Thấy , Hứa Thiến uống một ngụm nước tiếp.
"Các con bắt kẻ , việc thì sai. các con màng nguy hiểm, lén lút theo lạ thì là sai ! ở chỗ tuổi còn nhỏ, suy nghĩ thấu đáo."
"Nhìn xem tay chân nhỏ bé của các con. Lỡ tối nay, khi các con theo Trịnh Doanh Quốc và Vương Liên Hoa mà họ phát hiện, các con nghĩ đến hậu quả ?"
"Anh cả, con , con nghĩ đến hậu quả ?"
Hứa Thiến chỉ Đỗ Khiêm đang đầu tiên. Đỗ Khiêm xong, hổ cúi đầu. Những vấn đề đó, từng nghĩ đến, nhưng nghĩ thấy thì chứ? Chúng là một đám trẻ con, hai kẻ hổ đó thể gì chúng chứ? Cậu sợ.
"Đại Oa, con luôn là thông minh nhất trong các em. Nói xem, con câu 'chó cùng rứt giậu' ?"
"Con nghĩ xem, khi các con vạch trần chuyện của Trịnh Doanh Quốc và Vương Liên Hoa, họ vì tự bảo vệ mà chuyện 'chó cùng rứt giậu', hoặc kéo một xuống đệm lưng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-ruot-la-nhan-vat-phan-dien-toi-mang-be-con-an-dua-xem-kich/chuong-553.html.]
Hứa Thiến đến đây, ánh mắt sắc bén thẳng Đại Oa. Cô ban đầu chính là Đại Oa quyết định theo dõi. Đứa trẻ tuy thông minh nhưng vẫn còn quá non nớt, bất kỳ kinh nghiệm sống nào. Nếu khác thật sự hại nó, nó chỉ là một đứa trẻ thì thể gì?
"Mẹ, con sai . Con chỉ nghĩ chúng con ở xa, họ chắc phát hiện ..."
Giọng non nớt của Đại Oa càng lúc càng nhỏ, trong giọng còn mang theo chút nức nở. Hiển nhiên nghĩ đến hậu quả nếu phát hiện, vẫn cảm thấy sợ hãi.
"Mẹ phản đối các con hùng thấy việc nghĩa hăng hái . ít con thực lực của chứ? Cái lý lẽ 'lượng sức mà ' dạy ?"
"Mẹ nhớ đây với các con . Hai em con đầu óc thông minh bằng con, chúng nhớ, thể hiểu. con gặp qua là quên ? Đại Oa, nhất định nghiêm khắc phê bình con."
"Nếu chuyện xảy bất trắc, con và các em con cùng với đám bạn nhỏ khả năng sẽ thể trở về !"
"Oa... con sai , ơi, con sai !"
Đại Oa cuối cùng cũng nhịn , sà lòng , nức nở. Cậu dù cũng chỉ là một đứa trẻ, dù chỉ IQ cao đến , thì vẫn là một đứa trẻ.
Nhìn con trai nức nở, Hứa Thiến cũng đau lòng, nhưng những gì cần giáo d.ụ.c vẫn giáo dục.
"Đại Oa, khi con lớn lên, nếu năng lực việc , cấm. bây giờ con còn nhỏ, nhất định học cách tự bảo vệ , con ?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Hứa Thiến dịu dàng vỗ lưng Đại Oa, cho đến khi mệt. Lúc , cô mới sang Trạch Lượng và Trạch Thiên. Vấn đề của hai đứa trẻ lớn.