Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con, Chồng Bá Đạo Cưng Chiều Lên Trời - Chương 25: Dùng số chẵn để đọc thư
Cập nhật lúc: 2025-12-31 02:55:47
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L5EIsp3Qa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm hôm , Cố Thanh Hoan nấu một nồi cháo ngô hạt thật lớn, thực chính là cháo ngô bung, bên trong còn cho thêm đậu ván tím. Tuy là lương thực phụ nhưng ăn ngon, kiếp cô vốn thích món , hạt ngô mềm dẻo, ngọt thanh, mỗi miếng ăn đều đậm mùi thơm của ngô đồng nội.
Cô còn hấp thêm một nồi màn thầu từ bột hỗn hợp, cái nào cái nấy xốp mềm, trắng trẻo. Cả nhà quây quần bên chiếc bàn nhỏ giường đất mới ở gian đông để dùng bữa sáng. Mỗi một bát cháo ngô bung, màn thầu thì ăn thỏa thích.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con, Chồng Bá Đạo Cưng Chiều Lên Trời
- Thập Niên 70: Vợ Béo Mềm Mại Được Chồng Sĩ Quan Cưng Chiều Như Mạng
- Xuyên Về Thập Niên 70 Gả Cho Trưởng Quan Tuyệt Hậu, Ta Nằm Không Cũng Thắng
Đại Bảo và Bối Bối ăn sạch một bát cháo lớn cùng một cái màn thầu, đến khi bụng căng tròn mới chịu thôi. Cố Thanh Hoan giục hai đứa ngoài cho tiêu cơm. Hai đứa nhỏ chủ động nhận việc rửa bát, cô cũng mừng vì thảnh thơi đôi chút.
Hứa Hoài An vẫn giữ sức ăn như , ăn hết hai bát cháo và ba cái màn thầu lớn. Sau bữa ăn, Cố Thanh Hoan vẫn rót cho một bát nước linh tuyền để uống kèm với t.h.u.ố.c. Hai ngày nay, cảm xúc của Hứa Hoài An dường như định hơn nhiều, còn dễ kích động như đầu gặp mặt. Xem nước linh tuyền và t.h.u.ố.c thực sự hiệu quả với .
Thu dọn xong xuôi, Cố Thanh Hoan lén gian, dùng nồi đất ninh một nồi cháo thịt nạc nhỏ lửa, đây là phần cơm trưa cô chuẩn riêng cho và bà ngoại.
Sau khi lấy chứng nhận xuất ngũ và giấy tờ tùy của Hứa Hoài An từ chỗ Đại Bảo, Cố Thanh Hoan xách theo túi lớn túi nhỏ chuẩn lên huyện.
"Hôm nay lên huyện mua nhu yếu phẩm mùa đông, còn đón nữa, chắc đến tối mới về. Trong nồi nấu dư cháo và màn thầu, trưa ba bố con tự hâm nóng mà ăn, tối về sẽ món ngon. ở nhà, bất luận là ai gọi cửa cũng đừng mở. Nhà giờ thiếu cái ăn cái mặc, hai đứa cần lo lắng, ở nhà nhớ trò chuyện với bố nhiều ."
Lần đầu tiên trong đời, Cố Thanh Hoan cảm nhận sự vướng bận, lo toan. Bỏ hai đứa nhỏ ở nhà cô cứ thấy lo lo, nhưng công chuyện thì tiện mang chúng theo. Hai đứa nhỏ gật đầu như giã tỏi, lưu luyến tiễn cô tận cổng.
"Mẹ ơi, về sớm nhé!" Bối Bối tựa cửa theo mãi cho đến khi bóng dáng Cố Thanh Hoan khuất xa.
Vẫn như khi, Cố Thanh Hoan đến điểm thanh niên tri thức mượn xe đạp của Trần Giang Hà. Cô tự nhủ: "Mình ngại thì ngại sẽ là khác", bỏ hai hào mà đỡ bộ thì tội gì .
Hôm nay Trần Giang Hà nhà, cô hỏi mượn xe liền tỏ vẻ hào phóng: "Cô cứ lấy mà dùng, cần đưa tiền ."
Tưởng Tuyết bên cạnh thấy, trong lòng thầm mắng c.h.ử.i Cố Thanh Hoan đủ điều: "Đồ hồ ly tinh, gả chồng còn đến quyến rũ Giang Hà."
Cố Thanh Hoan vội xua tay, từ chối sự nhiệt tình quá mức: "Đừng , quan hệ giữa chúng đến mức đó , dám nhận . Tiền để đây, xe mượn , tối về sẽ trả."
Đi một cũng quen, cô đạp xe còn lụa hơn .
Điểm dừng chân đầu tiên là Ban vụ dân chính thuộc chính phủ huyện, tìm đến bộ phận phụ trách quân nhân xuất ngũ. Cán bộ ở đây khá thảnh thơi, còn thời gian nhâm nhi . Cô trình bày mục đích và đưa giấy tờ , đối phương cũng gây khó dễ, khi đối chiếu xong liền nhanh ch.óng phê giấy tờ cho cô xuống phòng tài vụ lĩnh tiền.
Lúc cô sắp cửa, một cán bộ còn hỏi thăm: "Đồng chí, nếu gia đình thực sự khó khăn thì nhớ phản ánh với chính phủ. Nếu đúng sự thật, chúng thể xem xét tăng thêm mức trợ cấp."
Vị cán bộ cũng nhà lính nên đồng cảm. Vừa xem qua hồ sơ của Hứa Hoài An, bệnh tình của , ông hiểu rằng gia đình chắc mất sức lao động chính. Hơn nữa, bộ dạng Cố Thanh Hoan mặc bộ đồ cũ kỹ, miếng vá chồng miếng vá (do cô cố tình mặc đồ cũ của nguyên chủ để lĩnh tiền cho phù hợp), ông càng thêm thương cảm.
Thực tế, qua vài lời của Hứa Hoài An, cô phiền chính phủ, nên suốt hai năm qua từng lĩnh tiền trợ cấp. Vì , cô cũng tự tiện xin thêm.
"Cảm ơn đồng chí, nhà gây phiền hà cho chính phủ nên từ lúc xuất ngũ đến nay từng lĩnh tiền. Lần thực sự là bất đắc dĩ, bệnh của ngày càng nặng, đôi khi thần trí tỉnh táo, đưa lên bệnh viện lớn khám nên mới tự quyết định lĩnh tiền . Còn về trợ cấp thêm thì thôi ạ, hãy để dành cho những đồng chí cần thiết hơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-ke-nuoi-con-chong-ba-dao-cung-chieu-len-troi/chuong-25-dung-so-chan-de-doc-thu.html.]
Ra ngoài xã hội, hình tượng là do tạo , Cố Thanh Hoan hiện tại đóng vai một phụ nữ nông thôn chất phác cực kỳ đạt. Mọi trong văn phòng xong "câu chuyện" của cô thì đều hết lòng kính nể. Thời đại , tinh thần ủng hộ quân đội cao, huống hồ đây là một lính đầy tự trọng.
"Có đồng chí Hứa Hoài An ? nhớ , lúc sắp xếp hồ sơ còn thắc mắc mãi thấy ai đến nhận tiền, hóa là ."
"Đồng chí, tiền chữa bệnh đủ ? Đây là hai đồng, coi như chút tấm lòng của ."
" góp một đồng."
"Hôm nay mang tiền mặt, đây là mấy phiếu gạo..."
Mọi trong văn phòng đồng loạt dậy, một đồng, hai đồng giúp đỡ. Cố Thanh Hoan hoảng hốt. Trước đây cô chỉ thấy cảnh tivi, nay mới thực sự cảm nhận sự chất phác của con thời . Cô vội vã từ chối: "Không, cần ạ, cũng khó khăn, thể nhận ."
Nói xong, cô như chạy trốn khỏi văn phòng. Vị cán bộ thủ tục còn cầm tiền gom đuổi theo, nhưng cô kiên quyết nhận. Mãi ông mới chịu thôi và dặn cô khó khăn gì cứ .
Trong lòng Cố Thanh Hoan dâng lên một cảm xúc khó tả. Thế giới dù những góc khuất tăm tối, nhưng vẫn luôn những thầm lặng hàn gắn nó. Có hạng như Lưu Quế Phương bỏ mặc con trai ruột, nhưng cũng những lạ sẵn sàng sẻ chia tiền bạc như thế . Phút giây , cô cảm thấy thế giới đang sống trở nên thật sống động, mỗi đều m.á.u thịt và tâm hồn thực thụ.
Hứa Hoài An xuất ngũ đến nay 2 năm 3 tháng. Mỗi tháng 15 đồng, tổng cộng nhận 405 đồng. Số tiền nhiều hơn cô tưởng tượng một chút. Với 400 đồng , cô thể bù những khoản chi tiêu từ gian đó. Hơn nữa, mỗi tháng đều thêm 15 đồng định, thật là mỹ mãn.
Lĩnh tiền xong, Cố Thanh Hoan đến bưu điện huyện để gửi đồ cho bác cả. Cô lật cuốn sổ tay của nguyên chủ để tìm địa chỉ nơi bác cả đưa lao động cải tạo. Cô vội một lá thư ngắn bỏ bưu kiện. Lá thư chỉ vỏn vẹn mấy chữ:
Ngài nếu là thể giúp thu lương thực tinh, thỉnh về thư tín.
Dòng chữ ký cuối thư là: Số chẵn.
Nhìn qua thì lá thư vẻ tối nghĩa, nhưng bác cả là học, chắc chắn qua sẽ hiểu ngay. Bức thư dùng vị trí các chữ chẵn để : "Nếu thể thu lương, hồi tín" (Nếu thể nhận lương thực, hãy thư trả lời).
Cô vì sợ bác cả đang giám sát, thư từ kiểm tra, nên dùng cách để nắm bắt tình hình và xác nhận xem lương thực đến tận tay bác . Dù năm đó khi đưa , ông bà ngoại và cô chỉ phê bình nhẹ, còn vợ chồng bác cả là t.h.ả.m nhất, chỉ định đến những nơi gian khổ nhất để cải tạo.
Gửi xong bưu kiện và lá thư, đồng hồ cũng điểm gần giờ trưa.