Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con, Chồng Bá Đạo Cưng Chiều Lên Trời - Chương 204: Đổi vải nỉ, tấm lòng của Trần Nhị Thư

Cập nhật lúc: 2025-12-31 18:16:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VOeVJoUJl

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Họ đến nơi sớm cũng muộn. Người từ các vùng núi đổ về trải sạp, bắt đầu cất tiếng rao hàng.

"Lê đông lạnh đây, lê đông lạnh đây, đổi lương thực vải bông đều !" "Bánh hồng thơm mềm, đổi vải bông, sản vật núi rừng!" "Cải bắp, đổi cái gì cũng !" "Da thú đây, da thỏ, da hoẵng..."

Đủ loại mặt hàng rực rỡ sắc màu. Đa tuy rao là đổi đồ, nhưng nếu sẵn lòng trả tiền mua cũng , chỉ là bề ngoài thể lộ liễu như , chỉ thể là lấy vật đổi vật.

Hai xem, vẫn thấy món đồ nào ưng ý. Cho đến khi họ dừng chân sạp của một thanh niên.

Trước sạp của tỏa một mùi đặc trưng, đó là mùi gây của thịt dê, trông còn tươi. Chưa kịp thịt dê ở nhà thì mua một ít về ăn cũng . Cố Thanh Hoan dừng bước.

Một ông lão bên cạnh lập tức nhạo: " khuyên cô chú nên ! Thằng nhóc đến đây hơn nửa tiếng , hỏi thì nhiều nhưng chẳng ai đổi thịt dê của nó . Thứ nó đồ tầm thường, nó đòi vải nỉ để may áo khoác cơ! Cái loại hàng tinh xảo đắt tiền đó, ở đây !"

Thanh niên mỉa mai cũng giận, chỉ cúi đầu tiếp tục trông sạp thịt dê của , kiên nhẫn chờ đợi duyên.

Nhà ở tận núi sâu, sống bằng nghề săn b.ắ.n, bắt một con dê hề dễ dàng. Anh đổi lấy thứ mà cảm thấy giá trị nhất, nên thà đổi còn hơn là đổi rẻ. Tất nhiên, nếu đến lúc tan chợ vẫn tìm , cũng đành đổi thứ khác, nếu thịt dê mang về sẽ còn tươi, mất giá.

Cố Thanh Hoan thực nhất thiết ăn miếng thịt dê , chỉ là đột nhiên cô thấy hứng thú với thanh niên chút rụt rè .

" thể hỏi một chút, tại đổi vải nỉ ?" Người vùng núi chắc cả năm chẳng mấy khi mặc loại vải .

Trần Nhị Thư ngẩng đầu Cố Thanh Hoan, thấy là một phụ nữ xinh , lập tức dời mắt, nhỏ giọng đáp: " phụ nữ bên ngoài mặc áo khoác vải để kết hôn. cũng tặng cho đối tượng của một chiếc, đầu xuân chúng cưới ."

Trong phút chốc, tim Cố Thanh Hoan như thứ gì đó chạm , ấm áp lạ thường. Con quả nhiên luôn dễ dàng sự chân thành cho cảm động. Tuy cô bao giờ đ.á.n.h giá cao cái gọi là tình yêu, nhưng thể phủ nhận, nó vẫn hiện hữu ở một góc nào đó. Chẳng bàn đến chuyện yêu yêu, một trái tim chân thành của thiếu niên thật đáng quý, nên giẫm đạp.

Trần Nhị Thư vốn tưởng phụ nữ xinh cũng giống những kẻ đó, châm chọc tự lượng sức , dân núi mà còn đòi mặc áo nỉ. Không ngờ cô chẳng những mà còn nghiêm túc hỏi: "Đối tượng của cao bao nhiêu? Muốn vải màu gì?"

Trần Nhị Thư lấy hết can đảm: "Cô cao một mét sáu, màu gì cũng , miễn là . À... nhất là đừng lấy màu đen." Kết hôn mà mặc màu đen thì may mắn lắm.

Cố Thanh Hoan ngẫm nghĩ : " một xấp vải nỉ màu nâu nhạt, đủ để đối tượng của may một bộ. Ngoài , thể đưa thêm cho một bộ vải may kiểu áo Tôn Trung Sơn nữa, đổi lấy con dê của , thấy đủ ?"

Trần Nhị Thư mừng rỡ ngẩng phắt đầu: "Thật ? Đủ , đủ lắm !"

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con, Chồng Bá Đạo Cưng Chiều Lên Trời
- Thập Niên 70: Vợ Béo Mềm Mại Được Chồng Sĩ Quan Cưng Chiều Như Mạng
- Xuyên Về Thập Niên 70 Gả Cho Trưởng Quan Tuyệt Hậu, Ta Nằm Không Cũng Thắng

Anh ngờ thực sự thể dùng một con dê để đổi lấy vải nỉ, mà còn bụng tặng thêm vải may áo Tôn Trung Sơn. Cuối cùng cũng thể dành cho vợ sắp cưới một đám cưới vẻ vang. Đây là lời hứa của đàn ông, và thực hiện .

Ông lão ở sạp bên cạnh thấy Cố Thanh Hoan định đổi thật thì lắc đầu, thời buổi đúng là hạng nào cũng .

Cố Thanh Hoan vốn định tìm cớ lấy vải đổi ngay, nhưng Hứa Hoài An ngăn . Tai mắt ở đây nhiều, nhà đều mang theo vải nỉ, tự nhiên lòi một xấp vải là điều bất hợp lý. Anh thà chịu phiền phức một chút chứ cô gặp nguy hiểm.

, Cố Thanh Hoan đành bàn bạc với Trần Nhị Thư: "Anh xem, hôm nay chợ ngờ đổi vải nỉ nên để ở nhà mang theo. Nếu phiền, lát nữa tan chợ thể cùng chúng về nhà lấy ? Anh yên tâm, tuyệt đối lừa . Thịt dê cứ tự cõng , đến nhà , kiểm tra đồ đạc xong xuôi giao thịt cho cũng ."

Trần Nhị Thư thấy sắc mặt cô giống đang lừa gạt, vả đồ vẫn trong tay , vì xấp vải, liền đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-ke-nuoi-con-chong-ba-dao-cung-chieu-len-troi/chuong-204-doi-vai-ni-tam-long-cua-tran-nhi-thu.html.]

Thực tế, theo giá cả thời bấy giờ, một con dê núi dã sinh thể đổi một chiếc áo khoác nỉ. ai bảo trai khờ khạo Trần Nhị Thư gặp mềm lòng như Cố Thanh Hoan cơ chứ. Tất nhiên cô cũng phúc mù quáng, nguyên tắc của cô là để chịu thiệt. Tính theo giá Máy bán hàng, một chiếc áo nỉ đổi một con dê núi là cô vẫn còn hời chán.

Hai bên đều đạt mục đích. Cố Thanh Hoan tác hợp một mối nhân duyên , lòng thấy nhẹ nhõm, chỉ cảm xúc tăng cao. Cô còn thu hoạch một con dê núi sạch, tối nay thể bữa tiệc thịt dê linh đình, thật là mỹ mãn.

Chỉ điều trong mắt khác, cô là một "con gà béo" cho vặt lông. Một đàn ông trung niên ở sạp khác sán : "Này cô em, chỗ thịt lợn rừng ngon nhất đây, cũng đổi một chiếc áo nỉ cho vợ."

Cố Thanh Hoan cạn lời, mặt cô trông giống kẻ dễ lừa lắm ? Những tưởng cô là thánh mẫu Maria chắc, ai gặp khó khăn cũng giúp? Hứa Hoài An chỉ cần một tay nhấc bổng gã trung niên sang một bên. Tai Cố Thanh Hoan cuối cùng cũng yên tĩnh.

Hai bảo Trần Nhị Thư xách thịt dê gốc cây đa lớn ở cổng chợ chờ . Sau đó, họ tìm một sạp đồ khô, dùng bắp cải mang theo đổi lấy mộc nhĩ, hạt thông, bánh hồng. Cô còn mua thêm mấy tờ giấy đỏ ở sạp của một bà cụ. Thời giấy đỏ quan trọng, Tết đến câu đối, cắt hoa dán cửa sổ, chữ Phúc, thậm chí đám cưới cũng cần dùng để cắt chữ Song Hỷ. Còn b.út mực thì Cố Lan Đình sẵn , cần mua.

Hai nhân cơ hội lấy một túi lớn lê đông lạnh cùng gà rừng, thỏ hoang chuẩn sẵn đặt lên xe trượt tuyết. Tham quan xong xuôi, họ kéo đồ gốc cây đa tập hợp.

Khi họ đến nơi, Minh Như Tuyết, Cố Lan Đình và lũ trẻ đợi sẵn. Trên tay mỗi cầm đủ loại quà bánh, ăn uống rôm rả. Nào là bánh đường, bánh lá sen, bánh rán, kẹo hồ lô, kẹo mạch nha... Xem mấy cái miệng ăn đến đây chủ yếu là để đ.á.n.h chén.

Cố Thanh Hoan cũng sán nếm một viên kẹo mạch nha, đúng là hương vị xưa cũ của tuổi thơ. Kẹo mạch nha lên men từ ngũ cốc như ngô, lúa mạch cao lương. Nó còn là một vị t.h.u.ố.c truyền thống giúp bổ tì vị, nhuận phổi, giảm ho. Mấy thứ giống hàng công nghiệp thời hóa chất, nên cô cứ để lũ trẻ ăn cho thỏa thích.

Quý Lâm Hải xổm đất, mắt dán c.h.ặ.t cái bọc xe trượt, bên trong đổi gì mà ông canh chừng kỹ.

Nhà Trần Nhị Thư ở trong núi sâu, đường xa nên Cố Thanh Hoan định về ngay để còn kịp về nhà. Gia đình Nhị Đản cũng sớm , cùng về.

Trần Phượng Cầm cô dùng vải nỉ đổi một con dê núi thì thì thầm tai: "Em gái ơi, em lừa ! Một con dê dã sinh đáng giá bằng vải nỉ ."

Cố Thanh Hoan cũng nhỏ giọng đáp: "Vải em mua là hàng , đáng bao nhiêu tiền chị."

Trần Phượng Cầm nghĩ thầm, hàng thì vẫn là vải nỉ mà! thuận mua bán, bà nhắc một là đủ, nhiều thành tọc mạch.

Nhà Trần Phượng Cầm dùng rau củ và vải bông dự trữ đổi ít thịt và sản vật núi rừng, cũng coi như thắng lợi trở về. Đoàn rầm rộ xuất phát, rầm rộ về. Khi về, xe trượt hề trống chỗ, Cố Lan Đình vẫn kéo hàng, Quý Lâm Hải kéo mấy đứa nhỏ. Hứa Hoài An đổi chỗ nhưng họ chịu. Lũ trẻ dậy sớm nên giờ dựa ngủ khì trong sọt.

Vừa tới cổng thôn, Cố Thanh Hoan mang vác gì nên xung phong chạy về để tìm vải. Thực chất là cô về để đặt hàng từ Máy bán hàng. Trong nhà cô ít vải nhưng đúng là vải nỉ.

Chạy hớt hải về phòng, đóng cửa , cô liền gian. Đã lâu ngó ngàng, Máy bán hàng hiện lên nhiều tin nhắn giục cô bán đồ. Cô gạt hết sang một bên, tìm một cửa hàng bán vải nỉ. Giá quy đổi hiện tại là 6,5 đồng một mét. Một chiếc áo khoác nỉ cần 2,8 đến 3 mét vải, cô quyết định mua luôn 3 mét cho dư dả. Tức là miếng vải nỉ tốn 19,5 đồng. Ngoài còn một bộ vải may áo Tôn Trung Sơn màu xám đậm cho nam, trông sẽ đắn. Cô chọn màu đen vì nhớ lời Trần Nhị Thư màu đen may mắn cho đám cưới. Vải áo Tôn Trung Sơn rẻ hơn, chỉ 2,5 đồng một bộ. Tổng cộng cô chi hết 22 đồng.

Con dê của Trần Nhị Thư trông 22 cân, ước chừng hơn 40 cân thịt vì là dê trưởng thành. Ở hợp tác xã, thịt dê chỉ cung cấp dịp Tết và giá từ một đồng trở lên, tính cô vẫn hời. với Trần Nhị Thư, chắc chắn cũng thấy hời, vì tiền cũng chắc mua loại vải cao cấp và khan hiếm như thế. Đôi bên cùng lợi.

Trước khi về tới, Cố Thanh Hoan lấy vải khỏi gian, tìm một miếng giấy xi măng lớn chuẩn bọc khi giao hàng. Trần Nhị Thư còn đường núi, cô sợ vải ướt bẩn thì hỏng mất.

 

 

 

 

Loading...