Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con, Chồng Bá Đạo Cưng Chiều Lên Trời - Chương 184: Chứng từ và Sự thỏa hiệp
Cập nhật lúc: 2025-12-31 17:18:42
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V9isjfm8I
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong phòng ngoài phòng đều đang c.h.ử.i mắng om sòm.
Không khí vốn đang khá của Nghiêm gia giờ phá hỏng còn một mảnh.
Lưu Quế Phương c.h.ử.i chẳng thèm lặp lời nào, mắng nhiếc "nghệ thuật", mắng mệt thì dừng nghỉ một chút bắt đầu tiếp, đám hàng xóm xung quanh đều coi như đang xem kịch vui.
Nghiêm phụ Nghiêm mẫu ở phòng khách, ủ rũ cụp đuôi, đến cửa cũng dám .
Lưu Quế Phương mắng đến tận trời tối, đó tự chạy đến ký túc xá của Hứa Hoài Ngọc ngủ một đêm, sáng sớm hôm kéo đến mắng tiếp.
Nghiêm phụ Nghiêm mẫu vốn tưởng Lưu Quế Phương hôm qua mắng mệt thì hôm nay sẽ tới, kết quả trời còn sáng thấy tiếng c.h.ử.i rủa đặc trưng . Họ chỉ đành trùm kín chăn, giả vờ như thấy.
Họ thể giả vờ, nhưng hàng xóm láng giềng thì chịu nổi, còn đang ngủ, cứ thế chẳng là quấy rối dân làng ?
Có mấy phụ nữ đanh đá bên cửa sổ gọi vọng xuống: "Bà già , bà đang phiền hả!"
Lưu Quế Phương đương nhiên là cố ý, bà chính là cái hiệu quả .
" cũng là hết cách , Nghiêm gia trả sính lễ cho nhà . Các đừng với , cứ mà tìm nhà họ Nghiêm . Họ giải quyết xong chuyện sính lễ cho , hai lời sẽ ngay, tuyệt đối ở lâu."
Điều cũng là sự thật, nếu Nghiêm gia chuyện gì , bà lão cũng chẳng rảnh đến đây mắng.
Hàng xóm láng giềng bắt đầu nảy sinh oán hận với Nghiêm gia.
"Ông Nghiêm, nhà ông chuyện là thế nào? Mau ch.óng xử lý , sáng mai thấy mấy thứ âm thanh rác rưởi nữa ." Có còn tính là khách khí, ở ngoài nhắc nhở một câu.
Nghiêm phụ đương nhiên rõ mồn một.
"Đi gọi hai vợ chồng chúng nó dậy, thương lượng xem chuyện tính ?" Ông với Nghiêm mẫu.
Cả nhà thức dậy, kịp rửa mặt chải đầu định chỗ trong phòng khách.
"Hướng Đông, con dâu, bà già ngoài mắng khó lọt tai quá. Hôm nay giải quyết bà , hàng xóm sẽ hận nhà c.h.ế.t mất. Hai đứa xem chuyện thế nào? Vợ chồng già già , trong nhà đều trông cậy các con." Nghiêm phụ mở lời .
Nghiêm Hướng Đông, cái gã hèn nhát , lập tức đầu vợ .
Vợ Nghiêm Hướng Đông là Diêu Hồng Quyên vẻ mặt kinh ngạc Nghiêm phụ: "Ba, nhà còn phân gia mà, đương nhiên là do ba và chủ ." Cô cũng chẳng quản mấy chuyện rắc rối tốn công vô ích .
"Nói thì lắm, chúng chủ, nhưng cô tiếc đưa món 'tam chuyển nhất hưởng' mới tới tay chứ gì!" Nghiêm mẫu lườm cô một cái.
Diêu Hồng Quyên vô tội : "Đương nhiên , đây là sính lễ Hướng Đông cho con, con chắc chắn nỡ đem cho khác."
"Đó là Hướng Đông cho cô ? Là tiền bán của chị chồng cô đấy! Tiền mồ hôi nước mắt của khác mà cô cũng dám cầm lấy! Nếu nhà cô dùng đứa cháu trong bụng để ép buộc, Lệ Quân đến bước . Đáng thương cho con gái quá."
Diêu Hồng Quyên định phản bác vài câu, nhưng thấy cả nhà đều đang ủ rũ thì cũng thôi nữa. Nghiêm mẫu đúng, bà già ngoài mắng c.h.ử.i cay nghiệt như , là chị chồng gả nhà đó chắc chắn dễ thở gì.
cô cũng chẳng còn cách nào khác, thể vì m.a.n.g t.h.a.i mà tự hạ thấp giá trị, chẳng đòi hỏi gì gả . Của cho thì cả đời khinh rẻ, cô thà để nhà chồng nghĩ hung dữ, còn hơn một nàng dâu bắt nạt.
Nghiêm phụ ngẫm nghĩ một lúc: "Thật sự hết cách , sẽ thương lượng với bà , trả một nửa sính lễ xem bà chấp nhận . Con cả, con thấy ?"
Nghiêm Hướng Đông lập tức về phía Diêu Hồng Quyên.
"Hồng Quyên, em... em ?"
Nghiêm phụ Nghiêm mẫu tức đến nghiến răng nghiến lợi, vớ đứa con trai thế , còn lề mề, thiếu quyết đoán hơn cả đàn bà.
Diêu Hồng Quyên khó xử Nghiêm phụ: "Ý của ba là con đưa một nửa sính lễ ? Như lắm ạ?"
Nghiêm phụ gằn giọng: "Vì hôn sự của hai đứa, trong nhà giờ chẳng còn một xu dính túi. Cô cứ đưa một nửa sính lễ để đối phó qua chuyện , sẽ bù cho cô."
Diêu Hồng Quyên là chừng mực, hiểu rằng " mái hiên cúi đầu". Nhìn tình thế , cô hôm nay chịu mất mát chút ít là xong, nhưng cô cũng hạng dễ bắt nạt.
"Vậy ba cho con cái chứng từ ! Con sợ quên mất." Diêu Hồng Quyên mà như .
Nghiêm phụ nghiêm nghị Nghiêm Hướng Đông: "Hướng Đông?"
Ông hy vọng con trai thể một câu, ngăn cản yêu cầu vô lý của con dâu. Dù sính lễ cũng là tiền của nhà bỏ , lấy dùng một chút mà còn giấy cam kết, thật quá đáng.
Nghiêm Hướng Đông chỉ dán mắt xuống đất, tâm hồn như đang treo ngược cành cây.
Nghiêm phụ khẩy: "Tốt, lắm, sinh đứa con trai thật, hút cạn m.á.u của cha và chị gái, giờ còn cha giấy nợ cho các !"
Nghiêm mẫu cũng lạnh lòng mất một nửa, đột nhiên lo lắng cho tương lai của , đứa con trai thế liệu nhờ vả lúc tuổi già !
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con, Chồng Bá Đạo Cưng Chiều Lên Trời
- Thập Niên 70: Vợ Béo Mềm Mại Được Chồng Sĩ Quan Cưng Chiều Như Mạng
- Xuyên Về Thập Niên 70 Gả Cho Trưởng Quan Tuyệt Hậu, Ta Nằm Không Cũng Thắng
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-ke-nuoi-con-chong-ba-dao-cung-chieu-len-troi/chuong-184-chung-tu-va-su-thoa-hiep.html.]
Cuối cùng Nghiêm phụ còn cách nào, vẫn chứng từ, hứa hẹn hôm nay lấy món sính lễ nào thì sẽ mua một món y hệt trả . Làm cha đến nước đúng là chẳng còn gì để .
Diêu Hồng Quyên cất kỹ chứng từ. Thật mấy món sính lễ cô chẳng trả món nào, nhưng cô nếu giờ còn kỳ kèo, nhà họ Nghiêm sẽ dễ chuyện như nữa.
Lúc gả còn thể dùng đứa bé và tương lai của Nghiêm Hướng Đông để uy h.i.ế.p, giờ gạo nấu thành cơm, uy h.i.ế.p ai nữa. Nếu cô cứng đầu đưa, nhà chồng sẽ ác cảm, cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì. Thôi thì cầm tờ chứng từ trong tay, cô sẽ từ từ đòi hết.
Nghiêm mẫu xuống bếp nấu cơm, coi như thấy gì. Nghiêm phụ chỉnh đốn trang phục, mở cửa cho Lưu Quế Phương nhà.
Lưu Quế Phương thấy họ chịu nhượng bộ, đắc ý nhếch môi . Cách của Hoài Ngọc đúng là hiệu quả thật, chẳng họ thỏa hiệp đó ?
Nghiêm phụ tuyên bố chỉ thể trả một nửa sính lễ, đây là nhượng bộ cuối cùng, nếu thì khỏi bàn nữa.
Lưu Quế Phương khi thương lượng với nhà, ít nhất đòi một nửa, nên hiện tại thực tế đạt mong của bà. bà chắc chắn hài lòng chỉ bấy nhiêu đó.
"Các nhiều nhất chỉ giữ cái đài radio, còn xe đạp và máy may đều trả cho chúng ."
Nghiêm phụ đang vội , đôi co thêm: "Chỉ chọn xe đạp hoặc máy may, lấy một món thôi. Không lấy thì thôi, cùng lắm cũng chẳng thiết tha gì nữa, bà gì thì ."
Lưu Quế Phương nghĩ ngợi, đòi một món cũng , ép quá đáng thì cũng chịu thiệt, cứ từ từ tính tiếp. Sau một hồi kỳ kèo, bà cũng đồng ý.
Bà chọn cái máy may.
Nhà họ Hứa thiếu xe đạp, con cả Hứa Hoài Chí một chiếc, con út Hứa Hoài Ngọc cũng một chiếc, thế là đủ dùng. Chỉ điều trong nhà vẫn thiếu cái máy may, mỗi may vá quần áo nhờ nhà khác, bất tiện. Vì thế bà chọn máy may.
Diêu Hồng Quyên bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, cô thực sự sợ Lưu Quế Phương lấy mất xe đạp. Nghiêm phụ một chiếc xe cũ nát, Nghiêm Hướng Đông thì , nếu lấy mất chiếc mới thì họ chẳng gì để . Tính , sính lễ của cô ngoài việc thiếu một món thì vẫn còn "hai chuyển một hưởng", vẫn còn thể diện chán.
Nghiêm phụ sòng phẳng đáp ứng, bảo Nghiêm Hướng Đông bê cái máy may từ trong phòng đưa cho Lưu Quế Phương, đó đóng cửa tiễn khách.
Lưu Quế Phương vất vả lắm mới tìm cách đưa cái máy may về thôn Hứa Gia.
Nhà họ Hứa hiện tại trở thành trò một trong thôn, cũng bởi ngày thường Lưu Quế Phương khoe khoang quá đà, giờ vỗ mặt đau điếng. Mọi thấy bà mang đồ về đều vây quanh xem náo nhiệt.
Lưu Quế Phương giữa sân, bắt đầu huyên thuyên kể về "chiến tích" hiển hách của . Mấy bà già trong thôn liên tục phụ họa theo.
Nghiêm Lệ Quân ở trong phòng nấu cơm, thấy bà những lời đó thì tin hết, nhưng trong lòng cũng thấy hả . Tuy đó là cha đẻ của , nhưng cứ nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, lòng cô một nút thắt vĩnh viễn thể tháo gỡ. Từ nay về , cô sẽ còn sự hỗ trợ từ nhà ngoại nữa.
Không ngờ bà lão đòi về một món đồ thật, cũng , cho nhà bên mất m.á.u một chút.
Lưu Quế Phương đem cái máy may mới khoe một vòng, vô cùng đắc ý.
Lúc ăn cơm, Hứa Minh Sơn hỏi qua tình hình, ý đồ của Nghiêm gia, ông ngẫm nghĩ : "Đòi một nửa cũng , cứ ! Đừng phật lòng quá mức, dù cũng là nhà ngoại của vợ thằng út."
Thật tính thì thiệt hại của họ cũng chỉ là một chiếc xe đạp và một cái đài, gần hai trăm tệ. Dù trong nhà cũng thêm , nghĩ thế cũng bớt đau lòng. Tiền bạc mất mát đáng giận bằng việc mất mặt, chẳng giấu cho hết. Mấy ngày nay Hứa Minh Sơn cũng chẳng dám khỏi cửa.
Hứa Hoài Ngọc bình tâm , cũng thấy kết quả thể chấp nhận . Dù vợ cũng là thành phố, nghiệp trung học, sính lễ tiêu tốn hai trăm tệ cũng là điều dễ hiểu.
Chỉ Lưu Quế Phương là vẫn còn hậm hực c.h.ử.i bới, cảm thấy vẫn còn hời cho Nghiêm gia, nhưng bà cũng giới hạn là đến đó thôi nên dám quậy phá thêm.
Nghiêm Lệ Quân hai ngày nay đều sống khép nép, cũng thầm thở phào. Cha chồng lên tiếng, nghĩa là chuyện coi như qua. Cô khẽ chạm bụng vẫn còn bằng phẳng của , đứa nhỏ đến thật đúng lúc, giúp cô chắn bao nhiêu rắc rối.
Chuyện cơ bản là êm xuôi.
Nghiêm Lệ Quân chính thức bắt đầu cuộc sống ở nông thôn. Cô kết hôn nên kỳ nghỉ, ở nhà tận tình chăm sóc Hứa Hoài Ngọc suốt một tuần. Trong thời gian , theo lệ họ về nhà ngoại mặt, nhưng Hứa Hoài Ngọc thương ở chân . Bản Nghiêm Lệ Quân cũng về, trong lòng cô vẫn còn vướng mắc. Thái độ khiến Lưu Quế Phương hài lòng, đối xử với cô hơn hẳn.
Cuộc sống nông thôn Nghiêm Lệ Quân quen chút nào. Tuy ở nhà cũng bận rộn, nhưng việc chính vẫn là Nghiêm mẫu , cô chỉ phụ giúp thôi. Sau khi đến nhà họ Hứa, việc đổ dồn lên đầu một cô, cũng chẳng ai thương xót chuyện cô đang mang thai.
Nhà họ Hứa tuy là phân gia, nhưng vì Hứa Hoài Ngọc thương cần chăm sóc nên họ vẫn ăn chung một nồi, trừ tiền bạc phân chia thì thứ khác vẫn tách bạch, vẫn ở cùng .
Ở nông thôn tiện nghi như thành phố. Trong thành dùng than tổ ong, ở đây thì đốt củi, mà cô dùng củi quen tay. Thành phố nước máy, ở đây gánh nước, nước giếng đóng băng, chỉ thể lấy băng về đun chảy để nấu cơm. Với cái hình mảnh khảnh , việc đó thật chẳng dễ dàng, huống chi còn đang mang thai, cô lúc nào cũng nơm nớp lo sợ trượt chân. Cô từng Lưu Quế Phương lén lút kể rằng dâu cả nhà họ Hứa cũng vì trượt chân mà sảy thai.
Vào ngày cưới, tâm trạng cô bực bội nên cũng chẳng chú ý xem chị dâu cả tới , nhưng tình cờ cô gặp Lâm Hiểu Mộng một . Cô cứ ngỡ đó là cô gái nhà nào, dáng vẻ thực sự , da dẻ trắng trẻo mịn màng, thật ngờ là của đứa trẻ mấy tuổi .
Nhìn thấy chị , cô một cảm giác tự ti bẩm sinh. Con gái vùng Đông Bắc khung xương to, ngũ quan thanh tú, cô trông cũng tệ, nhưng so với Lâm Hiểu Mộng thì vẫn thể bì . Cô rằng trong nhà vẫn còn một chị dâu hai còn xinh hơn nữa, cô định sẵn chỉ thể là xếp hạng cuối về nhan sắc trong nhà .
Tuy nhiên, cô cảm thấy chị dâu cả tuy nhưng cả toát vẻ u ám, ánh mắt cô cứ kỳ kỳ quái quái, khiến thoải mái. Chẳng do tâm trạng khi sảy t.h.a.i , trông chị vẻ dễ chung sống cho lắm.