Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con, Chồng Bá Đạo Cưng Chiều Lên Trời - Chương 183: Lưu Quế Phương tìm tới cửa, xé rách mặt
Cập nhật lúc: 2025-12-31 17:18:41
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4LCh8rI9Ue
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lòng Lâm Hiểu Mộng, mầm mống hận thù đang lớn dần, bao phủ lấy tâm trí cô. Sự uất ức mãnh liệt như giằng xé trái tim cô. Hứa Hoài Ngọc hại c·hết con cô, xứng đáng cha!
Hứa Hoài Chí tuy kích động như vợ, dù cũng trực tiếp trải qua nỗi đau mất con thấu tận tâm can như , nhưng tâm trạng cũng chẳng vui vẻ gì. Anh chở Lưu Quế Phương đến gần nhà họ Nghiêm ở huyện, lấy cớ xưởng còn việc, nhanh ch.óng rời .
Hứa Hoài Ngọc hại con , thể giữ bộ mặt hòa hảo bên ngoài là lắm , bảo dốc lòng dốc sức giúp đỡ em trai là chuyện thể nào. Thực đôi khi cũng hiểu nổi, rõ ràng lúc nhỏ tình cảm em gắn bó, chân thành là thế, mà lớn lên cứ xa cách dần, thậm chí vì đủ thứ chuyện mà vung tay múa chân, coi như kẻ thù. Suy cho cùng vẫn là do bản tính ích kỷ của con . Khi còn nhỏ thế giới đơn thuần và , lớn lên gia đình riêng , con bắt đầu trở nên toan tính và hẹp hòi.
Lưu Quế Phương cũng chính xác nhà họ Nghiêm ở , chỉ khu vực đại khái. May mà thời tình làng nghĩa xóm còn khăng khít, quanh đó đều . Bà cứ gõ cửa đại một nhà để hỏi là ngay địa chỉ cụ thể. Người thấy bà còn tưởng bà là họ hàng nhà họ Nghiêm đến uống rượu mừng, chẳng ngần ngại mà chỉ đường tận tình. Bà cứ thế theo dấu mà tìm đến nơi.
Bên , nhà họ Nghiêm tiễn đợt khách cuối cùng, cả nhà đang mệt lả nghỉ trong phòng. Vì tổ chức ở nhà tiện nên đám cưới của em trai Nghiêm Lệ Quân đặt mấy bàn ở tiệm cơm quốc doanh, mời họ hàng thích và hàng xóm láng giềng đến chung vui. Cô dâu mới dù bụng lùm lùm ba bốn tháng, nhưng vì gầy, mặc đồ đông dày nên cũng khó nhận , đám cưới coi như diễn viên mãn. Cả nhà chẳng một ai nhớ đến Nghiêm Lệ Quân sáng nay lủi thủi lấy chồng một .
Mẹ Nghiêm đang hớn hở cầm xấp tiền mừng thu đếm thì tiếng gõ cửa vang lên. Bà sai chồng mở cửa. Ông Nghiêm mở cửa thấy gương mặt sa sầm của Lưu Quế Phương, theo bản năng định đóng sập cửa nhưng bà Lưu đưa tay chặn ngay khe cửa.
"Ông đóng cửa gì? Không chuyện khuất tất thì sợ ma gõ cửa! Hay là ông thông gia đây chuyện gì trái lương tâm !" Lưu Quế Phương mỉa mai.
Ông Nghiêm gượng một cách gượng gạo: "Bà thông gia, bà lên đây?"
Mẹ Nghiêm thoáng tiếng Lưu Quế Phương, chồng gọi "thông gia" thì sợ đến mức run tay, vội vàng giấu tráp tiền , hiệu cho con trai mau trốn trong phòng. Mụ già lên đây? Không lẽ là đến đòi lễ hỏi? Con Lệ Quân ăn kiểu gì mà ngăn bà ?
" thể tới? Nhà các đúng là mặt dày, sống quá nửa đời thấy ai như các . Muốn bán con gái cho con trai lấy vợ thì thẳng một tiếng, trò lén lút coi ?" Lưu Quế Phương trực tiếp gây sự, giọng bà lớn, lập tức thu hút sự chú ý của hàng xóm xung quanh.
Sắc mặt ông Nghiêm trở nên xanh mét: "Bà thông gia, hôm nay là ngày vui, bà nên giữ mồm giữ miệng thì hơn! Cái gì mà chúng bán con gái?"
"Không bán con gái mà giữ sạch đống lễ hỏi nhà đưa cho con Lệ Quân để cho con trai ông kết hôn? Hóa con trai ông lấy vợ là do nhà bỏ tiền ? Trên đời gì cái lý ! Đến cả một đưa dâu cũng , xách mỗi cái rương rách mò đến nhà , ngoài còn tưởng nó cha đấy!" Lưu Quế Phương văng nước miếng tứ tung, lời lẽ vô cùng khó .
Hàng xóm láng giềng nấp khe cửa, rèm cửa quan sát, thấy lời bà Lưu thì bắt đầu bàn tán xôn xao. " bảo hôm nay ăn cỗ thấy con Lệ Quân mà." "Trời đất ơi, thật ? Nhà họ Nghiêm sính lễ cho con dâu là 'ba món xoay một món kêu' thực chất là lễ hỏi của con Lệ Quân ?" "Tổn thọ quá, nhà họ Nghiêm thế, chẳng là đẩy con gái hố lửa ? Làm thì chồng nào mà ưa cho nổi?" "Con Lệ Quân tội nghiệp quá..."
Ông Nghiêm thấy thì lập tức sa sầm mặt, lạnh lùng trừng mắt: "Chúng lấy hết lúc nào? Chẳng trả một chiếc đồng hồ ? Hôm nay ngày hỉ, chuyện khó coi, nhưng nếu bà cứ nhất quyết như thì thôi. Nói câu khó , con Lệ Quân nhà tài sắc vẹn , công việc định, bao nhiêu đám hỏi han. Con trai bà công việc chính thức, là dân nông thôn, xét về vai vế là chẳng xứng với con . cũng nể tình nó thành tâm mới đồng ý hôn sự . Vả , nhà ai lấy chồng mà nhà gái thu lễ hỏi? nuôi con Lệ Quân ăn học đến hết cấp ba tốn tiền chắc? Nó uống gió tây bắc mà lớn lên , chẳng lẽ con gái nuôi lớn dâng cho nhà bà ?" Ông Nghiêm lý lẽ hùng hồn, cảm thấy chẳng gì sai.
" nhổ ! Một chiếc đồng hồ á? Nhà đưa sang là 'ba món xoay một món kêu' thật sự, ông giữ một hai món thì còn hiểu , cũng là phận nuôi con. ông giữ sạch bách, chỉ trả cái đồng hồ, e là nhỉ? Còn chuyện việc thì từ từ sẽ ! Chỉ cần nó thì thiếu gì việc chờ nó. Ông đừng lôi chuyện nông thôn thành phố mà nh.ụ.c m.ạ , cẩn thận kiện ông thói tư sản đấy, nhà là thành phần bần nông cốt cán đây. Con Lệ Quân nhà ông học cấp ba thì , thằng Hoài Ngọc nhà cũng là học sinh cấp ba nhé."
"Bà thì lắm!" Ông Nghiêm giận đùng đùng.
Mẹ Nghiêm thấy vội giảng hòa: "Chị , đường xá xa xôi, chị lên đây? Mau nhà chơi chút , đừng giận, chuyện gì cũng thể thương lượng mà."
"Chúng chẳng gì để thương lượng với các cả, chỉ một câu thôi: Trả lễ hỏi cho nhà , nếu báo công an đến giải quyết." Lưu Quế Phương hai tay chống nạnh, nhất quyết nhượng bộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-ke-nuoi-con-chong-ba-dao-cung-chieu-len-troi/chuong-183-luu-que-phuong-tim-toi-cua-xe-rach-mat.html.]
Ông Nghiêm vốn tìm hiểu kỹ, con gái lấy chồng ông thu chút lễ hỏi là hợp pháp, chuyện mâu thuẫn gia đình công an cũng chẳng quản, cùng lắm là giáo d.ụ.c vài câu, nên ông thản nhiên gào lên: "Bà mà báo công an, để xem công an giúp ai!"
Đã trót đắc tội thông gia, trong lòng ông thoáng chút áy náy với con gái, nhưng cảm giác đó nhanh ch.óng tan biến. Dù cô và Hứa Hoài Ngọc đều việc , tự nuôi sống gia đình nhỏ, bà già hung dữ thì cô về thành phố là xong, khuất mắt trông coi.
Lưu Quế Phương thấy họ cứng đầu thì tức quá mắng c.h.ử.i ầm ĩ: "Mọi mà xem , nhà lão Nghiêm sống gì, chiếm đoạt lễ hỏi của con gái cho con trai lấy vợ. già cả vất vả nửa đời , kiếm tiền chỉ để cưới vợ cho con, giờ mồ hôi nước mắt giàu cho kẻ khác. Ông trời ơi, ông mắt thì giáng thiên lôi xuống đ.á.n.h c·hết lão !" Hàng xóm thấy cũng chẳng ai dám lên tiếng, lúc giúp bên nào cũng xong, nhất là ngoài xem kịch.
"Bà thông gia, bà..." Mẹ Nghiêm định thêm.
"Rầm!" một tiếng, ông Nghiêm đóng sập cửa , khiến Lưu Quế Phương giật rụt tay vì sợ kẹp .
"Các đừng rùa rụt cổ nhé, lăn đây! Có giỏi thì cả đời đừng khỏi cửa!" Lưu Quế Phương vẫn ngừng đập cửa.
Ông Nghiêm vốn là trọng sĩ diện, coi như mặt mũi mất sạch sành sanh. ông cũng chẳng còn cách nào, bảo ông bỏ tiền mua bộ lễ hỏi đó khác nào bắt ông bỏ mạng. Cậu con trai thì bản lĩnh, chuyện gì cũng chỉ trốn lưng cha và em gái, chờ khác sắp đặt sẵn cho, nghĩ mà phát nản. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ông thế là với con gái, nhưng chẳng lẽ mặc kệ con trai?
Ông Nghiêm tựa lưng cửa, xoa xoa vầng trán nhíu c.h.ặ.t, thở dài mệt mỏi. Mẹ Nghiêm nhỏ giọng hỏi: "Cứ để bà ngoài mắng thế ?" "Thế bà cách nào hơn ?" Ông Nghiêm hỏi ngược .
Lòng Nghiêm khó chịu vô cùng. Bà chồng của con gái lúc gặp đầu trông hiền lành là thế, giờ mới lộ nguyên hình, chẳng con Lệ Quân ở nhà chồng ? Bà lườm cửa phòng con trai, tất cả là tại đàn bà .
"Rầm rầm!" Bà đập cửa phòng.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con, Chồng Bá Đạo Cưng Chiều Lên Trời
- Thập Niên 70: Vợ Béo Mềm Mại Được Chồng Sĩ Quan Cưng Chiều Như Mạng
- Xuyên Về Thập Niên 70 Gả Cho Trưởng Quan Tuyệt Hậu, Ta Nằm Không Cũng Thắng
Nghiêm Hướng Đông, em trai Nghiêm Lệ Quân, rụt rè mở cửa: "Mẹ, bà vẫn ở ngoài ạ?" Mẹ Nghiêm gật đầu, hiệu cho con trai tránh , xả một tràng cô con dâu mới: "Giờ thì cô lòng ? Nhà họ Nghiêm chúng vớ hạng đàn bà như cô, mặt dày hổ đòi hỏi đủ thứ, hại con Lệ Quân nhà . Cô nhất là cầu nguyện cho đứa bé trong bụng là con trai, nếu chuyện để yên ."
Mẹ Nghiêm trút giận xong sang với con trai: "Nghiêm Hướng Đông, xem, bên ngoài mắng nhiếc khó đến nhường nào. Đó là bà chồng của chị đấy, nửa đời của nó hủy hoại !"
Cô con dâu mới cũng chẳng hạng , giường thản nhiên đáp: "Mẹ , đừng thế, bảo là tại chúng con hủy hoại chị ? Rõ ràng là tại bố bản lĩnh, tiền nên mới để chị cả mũi chịu sào, giờ đổ cho chúng con?"
Cô trực tiếp bóc trần sự thật trần trụi của Nghiêm. Bà giơ tay định tát nhưng cái bụng lùm lùm của cô nghiến răng hạ tay xuống. "Nghiêm Hướng Đông, xem mà quản vợ , ngày nó tức c·hết mất, hừ!"
Nghiêm Hướng Đông co rụt dám lời nào. Anh là nhu nhược, chuyện gì cũng đàn bà dắt mũi, nếu cũng chẳng để xảy chuyện . Mẹ Nghiêm cảm thấy bất lực vô cùng. Bao năm qua cô con gái lớn gánh vác chuyện, tính cách mạnh mẽ, vô tình nuôi dưỡng con trai thành một kẻ bạc nhược, nửa đời trông mong gì đây!