Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con, Chồng Bá Đạo Cưng Chiều Lên Trời - Chương 161: Hợp tác, hoa Trừ Tà nở, con chồn nhỏ biến mất

Cập nhật lúc: 2025-12-31 17:18:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4LCh8rI9Ue

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ Lôi tối về đến nhà mới Cố Thanh Hoan đưa cho vợ tận 150 đồng. Ông vốn nghĩ tổng cộng thu của cô một trăm đồng là nhiều , ngờ hẳn một trăm.

Ngay đêm đó, ông đạp xe hộc tốc đến lầu biệt thự nhỏ.

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con, Chồng Bá Đạo Cưng Chiều Lên Trời
- Thập Niên 70: Vợ Béo Mềm Mại Được Chồng Sĩ Quan Cưng Chiều Như Mạng
- Xuyên Về Thập Niên 70 Gả Cho Trưởng Quan Tuyệt Hậu, Ta Nằm Không Cũng Thắng

"Cháu gái , chẳng là một trăm đồng ? Sao cháu đưa tận hai trăm?" Số tiền cầm thấy bỏng tay, ông dám nhận. Tuy ông kiếm tiền to, nhưng cuộc sống cũng đến nỗi nào, tiền gì nên nhận, tiền gì nên, trong lòng ông hiểu rõ.

Cố Thanh Hoan thầm , hai vợ chồng nhà thật đúng là xứng đôi, đều là những thật thà phúc hậu.

"Chú Từ, cháu hỏi ở bách hóa , bánh ngọt bên đó một hai đồng một cân, bộ 'Kinh Bát Kiện' còn từ hai đồng trở lên. Cháu trả chú một đồng chẳng để chú chịu thiệt ?"

"Đó là qua tay mấy mới giá đó, bách hóa là để kiếm tiền lớn. Còn đây là chúng tự , chỉ mất tiền nguyên liệu, cũng tốn công mấy, thím cháu vèo cái hai ngày là xong. Bà mua nguyên liệu hết đến 70 đồng, cháu đưa một trăm là chúng cháu lãi hơn ba mươi đồng , thế là lắm ." Từ Lôi thật sự coi cô là ngoài, đến cả chi phí gốc cũng huỵch toẹt .

Cố Thanh Hoan bất đắc dĩ , đúng là chuyện lạ, đưa tiền mà cũng đưa nổi.

"Chú Từ, cháu thật với chú thế , cháu mua bánh để biếu. Cháu một bạn nghề 'đó', chắc chú cũng hiểu chứ? Cháu lấy bánh đưa cho bán, cùng lợi. Cháu dám trả chú giá thì chắc chắn là lãi, chú đừng từ chối nữa. Sắp đến Tết , chú bảo thím thêm thật nhiều mang qua đây, tiền thì cùng kiếm!"

Người bạn đương nhiên là do cô bịa , cô chính là tay buôn trung gian duy nhất. Cô để Từ Lôi yên tâm nhận tiền, cũng vì tin tưởng nhân phẩm của ông nên mới dám thật một phần. Nghe , Từ Lôi cũng hiểu lờ mờ, ông thầm cho rằng bạn của cô là ở chợ đen.

Bên ngoài lúc nào cũng hô hào truy quét, nhưng thực tế bản ông đôi khi cũng lén chợ đen mua đồ, nếu chỉ dựa tem phiếu lương thực thì đủ ăn. Vì ông thấy , chỉ lo phát hiện sẽ liên lụy đến cô.

"Cháu gái, chú hỏi thật một câu, bạn đó của cháu đáng tin ? Đừng để liên lụy đến cháu."

"Chú yên tâm, cháu trực tiếp bán, chỉ giao hàng thôi. Lời lỗ là việc của , cháu can thiệp, dù họ bắt cũng tra đến đầu cháu ." Cố Thanh Hoan nghiêm túc .

Từ Lôi lúc mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì ! Được, chú tin cháu. Chúng một mẻ lớn, sắp Tết , kiếm thêm ít tiền để ăn cái Tết cho sung túc."

" là đạo lý đó ạ. Chú cứ yên tâm, cháu cần bao nhiêu cũng . Chỉ một điều, chú dặn kỹ thím là chất lượng nhất định giảm sút, nguyên liệu dùng loại nhất. À đúng , nguyên liệu cứ lấy trực tiếp chỗ cháu, cháu lấy hàng cần phiếu, tiện hơn nhiều. Chú bảo thím liệt kê danh sách, cháu bảo Lan Đình chở qua cho."

thể đặt hàng trực tiếp từ máy bán hàng, đồ sạch sẽ, chất lượng đảm bảo cần tem phiếu.

"Thế thì quá! Thím cháu cứ lo mãi, tem phiếu trong nhà dồn hết bánh , tiền thì kiếm nhưng lúc cần dùng phiếu gạo ." Từ Lôi gật đầu đồng ý. " nếu cháu bỏ nguyên liệu thì giá đổi. Thế , bất kể loại gì, chúng chú chỉ thu một đồng tiền công mỗi cân. Làm một trăm cân kiếm một trăm đồng, tính thế cho dễ, ?"

So với mức lợi nhuận của lô bánh hôm nay, ông tự hạ thấp phần lời của xuống. Cố Thanh Hoan cũng khách sáo nữa, gật đầu đồng ý ngay.

"Được ạ!"

" , cháu định về Đông Bắc ăn Tết ?" Từ Lôi thắc mắc.

Cố Thanh Hoan cũng đang cân nhắc chuyện . Vốn dĩ cô nên về từ sớm, nhưng vì bao nhiêu chuyện trì hoãn, giờ Hứa Hoài An vẫn thấy tăm , cô thầm lo lắng nên việc đành gác . Một cô dắt hai đứa nhỏ về Đông Bắc là cả một vấn đề đường . Bỏ mặc Lan Đình ở đây ăn Tết một cô cũng đành lòng, dù Minh Như Tuyết nhưng cả hai vẫn còn là trẻ con. Trong lòng cô cứ nhớ thương cả hai phía, thật khó xử.

"Cứ chờ ạ, đợi Hoài An về tính ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-ke-nuoi-con-chong-ba-dao-cung-chieu-len-troi/chuong-161-hop-tac-hoa-tru-ta-no-con-chon-nho-bien-mat.html.]

Sau khi bàn xong chuyện bánh trái, Từ Lôi chuẩn về, Cố Thanh Hoan tặng ông một hũ củ cải muối cô tự . Trong nhà nhiều rau muối quá, cô tặng một ít cho Tiếu Phượng Anh và Âu Tố Mai mà vẫn còn dư nhiều. Hơn nữa, rau củ cô trồng trong gian đó cũng đến lúc thu hoạch.

Nhắc đến chuyện , cô mới phát hiện một tính năng mới: trạm trung chuyển của máy bán hàng giống như một cái tủ cấp đông tự nhiên. Cô từng lo rau củ trong gian thu hoạch xong ăn hết sẽ hỏng, vì tủ lạnh cũng chứa nổi. Sau đó cô thử đưa rau củ cân trạm trung chuyển, chỉ cần treo bán thì nó sẽ bảo quản vĩnh viễn trong đó, khi nào cần thì lấy , vô cùng tiện lợi. Đây chẳng khác nào một cái tủ lạnh khổng lồ đáy.

Số rau củ cô chia hai phần, một phần để nhà ăn, một phần là loại Hứa Hoài An trồng đó để dành cho các con vật trong gian.

Từ lúc Hứa Hoài An , cô tự tay quản lý trang trại gian, mỗi ngày nhặt trứng gà rừng, trứng chim ngói, trứng rồng bay. Cô học theo , dùng đèn pin soi tìm những quả phôi để cho ấp . Lứa trứng đầu tiên nở gà con, chim ngói và rồng bay con. Gà rừng là nhiều nhất, tới mấy chục con. Với vòng tuần , chẳng mấy chốc cô sẽ thực hiện "tự do gà rừng và rồng bay". Số trứng dư cô tích mấy trăm quả, liền đem treo bán hết. Điều gây một đợt xôn xao mạng, thi đoán xem phận của chủ shop là ai.

Thỏ cũng sinh sản nhanh, mấy lứa thỏ con lớn, cô thấy vài con bụng to bất thường, chắc là sắp đẻ. Nhắc đến thỏ, mấy con thỏ nhỏ tặng cho ba đứa trẻ chúng nuôi trong góc sân nhỏ. Sáng nào việc đầu tiên của bọn trẻ cũng là cho thỏ ăn cà rốt, lá cải và uống nước. Chúng còn chăm chỉ dọn dẹp chuồng trại sạch sẽ, để cô bận lòng.

Sắp Tết , lợn rừng trong gian nuôi béo , Cố Thanh Hoan nghĩ đến lúc thịt một con để ăn Tết. Dù thịt lợn rừng ngon bằng lợn nhà, nhưng nhờ uống nước linh tuyền bấy lâu, hương vị chắc chắn sẽ tệ. Còn dê rừng, hươu, nai, cũng thịt một con ăn thử xem .

Đang kiểm kê, cô chợt nhớ con chồn nhỏ màu tím thu lúc , dường như cô quên bẵng nó. Cô tìm khắp gian một lượt mà thấy, chủ yếu là vì nó quá nhỏ và khó phát hiện. Sách chồn tía ngủ ngày cày đêm, chắc đó là lý do nó "mất tích".

Ngay lúc cô định bỏ cuộc, cô đột nhiên phát hiện giữa hồ linh tuyền mọc lên một đóa hoa màu tím to như cái mâm từ bao giờ. Đây chẳng lẽ là hoa Trừ Tà mà Minh Vương từng nhắc tới? Cô tò mò tiến xem, thì một bóng nâu đen vụt qua, từ trong hoa chui một thứ gì đó nhảy lên vai cô cô giật nảy . Nhìn kỹ , con chồn nhỏ thì là ai?

Cái thằng nhóc từ lúc đây cô bỏ quên, chắc chắn là lén uống ít nước linh tuyền, bộ lông mượt mà linh động hẳn . Nó còn coi hoa Trừ Tà như sân nhà , ngủ tít thò lò bên trong. Cố Thanh Hoan bực buồn , xách cổ nó xuống.

Con chồn nhỏ cô với ánh mắt nịnh nọt như đang xin tha. Cô ôm nó lòng, vuốt ve đe dọa: "Đóa hoa là thứ quan trọng, mày mà hỏng là tao đem hầm mày đấy! Tao ăn thịt chồn bao giờ ."

Con chồn nhỏ như hiểu tiếng , sợ đến run b.ắ.n lên, đó nhảy khỏi tay cô, chạy lên phía mấy bước hiệu cho cô theo. Không thể tin nổi, con vật sắp thành tinh . Cô theo xem nó định gì, nó dẫn cô đến rừng thông đỏ, dừng bên một gốc cây to dùng móng vuốt đào bới một cái hang nhỏ gốc cây chui tọt .

Hóa nó trốn ở đây, hèn chi cô thấy. Cô quan sát xung quanh, thấy cửa hang đầy lông và xương động vật, đây là... thỏ hoang? Con chồn thật khách khí, coi trang trại của cô là vườn , dám ăn vụng thỏ của cô!

Đang định tóm nó trị tội thì nó tự chui , miệng ngậm một thứ gì đó. Nó đặt vật đó xuống chân cô, cô với vẻ mặt hết sức nhân tính. Cố Thanh Hoan bớt giận, cúi xuống kỹ. Cái thứ đen thui dính đầy bùn đất trông quen mắt quá... Là nhân sâm? Tuy còn rễ phụ nhưng rõ ràng đây là nhân sâm, chỉ là nó đào hỏng mất phần rễ.

Trời ạ, củ sâm to thật, chắc cũng cả trăm năm tuổi. Không nó đào , là lúc cô thu đồ gian mang theo cả nó? Cái con nhóc cũng lấy lòng đấy chứ. Cố Thanh Hoan lập tức hết giận, vài con thỏ đổi lấy một củ sâm trăm năm, vụ quá hời!

Cô cẩn thận bọc củ sâm bế con chồn lên: "Nể tình mày dâng bảo vật, tao chấp nữa. Sau thỏ cho mày ăn thoải mái nhưng lãng phí, và cấm phá phách hoa Trừ Tà của tao , tao tống mày về rừng già đấy."

Con chồn nhỏ gật đầu lia lịa. Cô thắc mắc loài chồn còn kỹ năng tìm nhân sâm ? là trăm bằng một thấy.

"Chồn nhỏ, mày tìm thêm xem trong rừng còn món gì ?" Cô ôm con chồn, mắt sáng rực tiền tài hỏi.

Con chồn nhỏ ngáp một cái, chiều chê con thật phiền phức, chạy biến hang chịu nữa. Cố Thanh Hoan cũng giận, vui vẻ ôm củ sâm mới kiếm ngủ.

 

 

 

 

Loading...