Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con, Chồng Bá Đạo Cưng Chiều Lên Trời - Chương 155: Thỉnh chiến, từ biệt

Cập nhật lúc: 2025-12-31 17:18:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L5EIsp3Qa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trác Dật Phàm gì thêm, dù kết quả ngoài dự tính nhưng xét ở góc độ khác, đây chắc là chuyện . Hứa Hoài An càng ưu tú, ông càng mừng. Ông vẫy tay hiệu cho họ xuống chỉnh đốn nghỉ ngơi, vì sắp tới sẽ một trận chiến ác liệt.

Hứa Hoài An phòng đồ để vệ sinh cá nhân và quần áo.

"Thế nào? lừa ông chứ? Người luyện , một chấp sáu!" Đường Chấn Nghiệp giấu nổi vẻ tự hào trong ánh mắt.

Trác Dật Phàm bất đắc dĩ : "Rồi , ông là nhất! Thế ông với ? Cậu đồng ý ? Giờ còn trong biên chế, chúng quyền điều động. Nếu đồng ý thì... công sức coi như đổ sông đổ biển."

Trác Dật Phàm cố ý dùng phép khích tướng, quân cờ "tạm thời" , ông nhất định !

Đường Chấn Nghiệp lúc mới sực nhớ bàn bạc với Hứa Hoài An, nhưng ông tin sẽ đồng ý. "Ông nhắc cũng quên khuấy mất, kịp với nó, chẳng qua là sợ ông trúng thôi!"

"Ông cứ việc ở đó mà thầm ! Một quân nhân thế ông vứt bỏ, đúng là phí phạm của trời." Trác Dật Phàm tiếc rẻ .

"Ông bảo ai phí phạm của trời hả?" Đường Chấn Nghiệp suýt chút nữa thì thổi râu trợn mắt.

...

Hai đang tranh luận thì Hứa Hoài An lau tóc bước , họ lập tức im lặng.

"Hoài An, chắc cháu đang thắc mắc tại bác bắt cháu tham gia cuộc tỷ thí đúng ? Nói thật với cháu, hiện tại Bộ Quốc phòng đang gặp chút khó khăn. Một nhóm k.h.ủ.n.g b.ố bí mật xâm nhập vùng ngoại ô Kinh Thị, ẩn náu trong các dãy núi, mưu đồ phá hoại an ninh và mang theo v.ũ k.h.í. Bộ Quốc phòng định cử một đội tác chiến nhỏ tiên phong để tìm sào huyệt của địch, nhưng nhất thời tìm ai am hiểu tác chiến vùng núi để đội trưởng. Thế nên bác đề cử cháu với Thượng tướng Trác. Tác chiến địa hình phức tạp vốn là sở trường của cháu, cháu nhiều kinh nghiệm thực chiến, ứng phó các tình huống đột xuất . Hiện tại vấn đề duy nhất là..."

Đường Chấn Nghiệp dừng , Hứa Hoài An và nghiêm túc hỏi: "Bác tin cháu thể đảm đương , cháu nguyện ý một chuyến ?"

Thượng tướng Trác cũng mong chờ , cả hai đều đợi câu trả lời.

Hứa Hoài An lúc mới hiểu rõ ngọn ngành. Thành thật mà , đây là một thử thách đối với vì căn bệnh xác định của , nhưng đồng thời cũng là một cơ hội tuyệt vời. Đường Chấn Nghiệp thực sự suy nghĩ cho . Một khi thành nhiệm vụ, sẽ tạo tiếng vang tại Bộ Quốc phòng, quân ngũ cũng sẽ những con đường khác rộng mở.

Thế lực của Đường Chấn Nghiệp chủ yếu trong quân đội, nếu thể khôi phục sức khỏe, sự giúp đỡ từ ông sẽ phần hạn chế. Trác Dật Phàm thì khác.

Hai năm , lẽ chẳng bận tâm đến phận tương lai, sống cũng , thậm chí sẵn sàng từ bỏ ưu đãi khi giải ngũ. hai năm , tâm thế đổi . Sự ruồng bỏ của cha , áp lực cuộc sống và những cay đắng trải qua khiến hiểu rằng: Điều thể từ bỏ nhất chính là trở thành một phiên bản hơn của chính . Cuộc đời chỉ hai màu đen trắng, chỉ khi mạnh mẽ mới thể bảo vệ những yêu thương.

Nhiệm vụ , nhất định nhận, lựa chọn khác. Hơn nữa, dù những lợi ích , cũng thể từ chối ơn tri ngộ của vị thủ trưởng cũ. Lòng yêu nước giáo d.ụ.c từ nhỏ cũng cho phép lùi bước.

Suy nghĩ m.ô.n.g lung cũng chỉ trong tích tắc. "Có lệnh là về, đó là sứ mệnh của mỗi quân nhân, cháu sẵn sàng nhận nhiệm vụ!" Hứa Hoài An kiên định .

Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con, Chồng Bá Đạo Cưng Chiều Lên Trời
- Thập Niên 70: Vợ Béo Mềm Mại Được Chồng Sĩ Quan Cưng Chiều Như Mạng
- Xuyên Về Thập Niên 70 Gả Cho Trưởng Quan Tuyệt Hậu, Ta Nằm Không Cũng Thắng

"Tốt lắm trai! Bác cháu sẽ bác thất vọng!" Đường Chấn Nghiệp vui mừng vỗ vai .

Trác Dật Phàm cũng nở nụ hài lòng. "Để đề phòng tình huống đột xuất, chúng sẽ tiến hành bài kiểm tra cuối cùng về bệnh tình của cháu. Thời gian gấp rút, cháu một đêm để chuẩn xuất phát và từ biệt gia đình. Nguyên tắc bảo mật cháu rõ, dù còn là quân nhân nhưng việc cháu liên quan đến an nguy của nhân dân, thể đùa giỡn. Sáu lúc nãy chính là đồng đội sẽ kề vai sát cánh cùng cháu, hy vọng cháu chỉ chinh phục họ bằng vũ lực mà còn bằng sức hút của một lãnh đạo."

Hứa Hoài An đương nhiên hiểu rõ. Trác Dật Phàm chuẩn sẵn, bác sĩ tâm lý mời đến kiểm tra cho chính là quen cũ – Tiếu Trác. Xét thấy từng tiền sử mất kiểm soát khi thấy m.á.u, họ cố ý dùng huyết tương để kích thích, nhưng Hứa Hoài An phản ứng gì. Còn việc sử dụng s.ú.n.g đạn, đó vốn là kỹ năng khắc sâu xương tủy của .

Sau khi kiểm tra diện, Tiếu Trác kết luận cơ bản khống chế cảm xúc, dễ mất kiểm soát nữa. Đường Chấn Nghiệp và Trác Dật Phàm mới thở phào nhẹ nhõm.

Kiểm tra xong là một giờ sáng, Tiếu Trác tiện đường đưa về nhà. Anh hỏi han gì thêm nhưng dường như hiểu hết chuyện. Trước khi xuống xe, Tiếu Trác đột nhiên : "Thuận buồm xuôi gió, bình an trở về nhé."

Hứa Hoài An nở nụ : "Cảm ơn , sẽ ."

Hứa Hoài An về đến nhà, bọn trẻ ngủ say trong phòng Lan Đình. Thản Nhiên cả đêm đòi tìm , Bối Bối cũng ảnh hưởng mà quấy theo. Đại Bảo và Lan Đình dỗ dành mãi chúng mới chợp mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-ke-nuoi-con-chong-ba-dao-cung-chieu-len-troi/chuong-155-thinh-chien-tu-biet.html.]

Nhìn mấy đứa nhỏ, Hứa Hoài An cảm thấy áy náy. Anh sắp , dồn gánh nặng con cái lên vai Cố Thanh Hoan và Lan Đình, thực sự nợ họ nhiều. chuyến bắt buộc . Anh cả đời trốn lưng cô, cầm ô che mưa cho cô, là xứng đáng với cô!

"Lan Đình, vắng mấy ngày, phiền em giúp chị trông nom bọn trẻ." Hứa Hoài An bình thản .

Cố Lan Đình lúc nhận tính chất nghiêm trọng của sự việc, chút vui: "Anh định ? Chị em đủ vất vả , thể ở nhà giúp chị một tay ?"

"Sau em sẽ hiểu." Hứa Hoài An chỉ một câu lấp lửng.

Anh thu xếp vài bộ quần áo và tấm ảnh chụp chung của gia đình, chợp mắt một lát cửa. Anh vốn định luôn, nhưng vì quá luyến tiếc nên gặp Cố Thanh Hoan một nữa, cô còn giận chuyện hôm qua .

5 giờ sáng, bệnh viện vẫn còn yên tĩnh, Hứa Hoài An nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh. Chung Lạc Nịnh ngủ sâu nên tỉnh giấc ngay. Cố Thanh Hoan cũng giật tỉnh dậy, thấy là , cô định xuống.

"Hứa Hoài An, đến sớm thế?" Giờ còn đến lúc đưa cơm mà.

"Anh đến để từ biệt em." Hứa Hoài An nhỏ giọng.

"Cái gì?" Câu khiến Cố Thanh Hoan tỉnh hẳn sáo, cô bật dậy.

"Anh chút việc vắng vài ngày, việc nhà đành phiền em ." Hứa Hoài An cô đắm đuối như khắc ghi hình bóng cô tim, nhưng giọng vẫn cố giữ vẻ thản nhiên.

Cố Thanh Hoan khoác vội chiếc áo bông, lo lắng hỏi: "Anh ?"

Hai ngó lơ Chung Lạc Nịnh. Chị cũng ý, mặt trong giả vờ ngủ để nhường gian cho họ.

"Thủ trưởng cũ chút việc cần giúp, yên tâm , mấy ngày là về thôi." Hứa Hoài An nhẹ nhàng vén lọn tóc mai trán cô, ánh mắt đầy lưu luyến.

Cố Thanh Hoan lập tức hiểu , là việc của quân đội, những thứ thể tiết lộ. Đây là chuyện , thể việc giỏi và yêu thích, còn hơn là cứ quanh quẩn ở nhà "vú em", khiến bản ngày càng mất tự tin. Cô thích bộ dạng nhỏ nhen, ghen tuông của hôm qua. Hứa Hoài An trong lòng cô kiêu hãnh, tự tin và rạng rỡ. Đó là lý do cô tức giận.

Một đàn ông đôi khi cần gánh vác nhiều thứ. Hứa Hoài An ai giúp đỡ, cũng cha , chỉ thể dựa đôi tay . Cô thể gánh vác thêm một chút để giúp một tay. Điều chỉ là giúp , mà dường như cô cũng đang giúp chính bản của nhiều năm về khi mới bước chân xã hội: bàn tay trắng, nhút nhát, tự ti.

Anh cần một cơ hội để bứt phá, để tái sinh. Khi đó sẽ nhiều lựa chọn hơn, thấy thế giới rộng lớn hơn. Nếu đến lúc vẫn giữ vững sơ tâm, cô nghĩ sẽ cho và cả chính một cơ hội.

"Anh cứ yên tâm ! Em sẽ chăm sóc cho hai đứa nhỏ, đợi bình an trở về."

Hứa Hoài An kìm lòng , kéo mạnh cô lòng ôm c.h.ặ.t: "Đợi về."

"Được!" Cố Thanh Hoan cũng dùng sức ôm đáp .

Hứa Hoài An rời dứt khoát. Anh dám ngoảnh vì sợ sẽ nỡ rời . Trước đây từng thực hiện nhiều nhiệm vụ, nào cũng gọn gàng, bao giờ thấy sợ hãi như lúc . Anh cô sẽ chăm sóc bọn trẻ , điều sợ chính là còn cơ hội để gặp cô nữa. Hóa yêu một thực sự sẽ khiến trở nên nhát gan và sợ c·hết.

Cố Thanh Hoan đuổi theo, nhét lòng thứ gì đó.

"Nhất định bình an trở về, em và các con đợi ."

 

 

 

 

Loading...