Bà Phương tự nhiên đặt chén xuống bàn.
"Ông nó , khách đến ? Sao giới thiệu cho quen với?"
Phương Chí Hải vội vàng giới thiệu: "Đây là nhà , đồng chí Âu Tố Mai. Còn hai vị tiểu đồng chí là lão Đường giới thiệu tới, Hứa Hoài An và Cố Thanh Hoan."
Âu Tố Mai hiển nhiên mục đích họ đến đây.
"Làm phiền hai cháu quá. Chẳng giấu gì các cháu, từ ngày con trai bác phát bệnh, bác đêm nào ngủ ngon giấc. Tiểu cô nương, cháu cách trị bệnh ? Là cách gì ? Nếu thực sự chữa khỏi cho con bác, bác và ông Phương đây cả đời đều ghi nhớ ơn đức của các cháu." Người phụ nữ tự nhiên dẫn dắt câu chuyện, vẻ mặt giấu nổi sự nôn nóng.
Cố Thanh Hoan cân nhắc một chút : "Thưa bác, bác thể qua về tình trạng cụ thể của ạ?"
"Chính Bình nhà bác nhiệm vụ về từ nửa tháng , bỗng một ngày đột nhiên đ.á.n.h vô cớ. Sau đó kiểm tra, bác sĩ là bệnh tâm lý, bắt buộc điều trị. Đặc biệt là mấy ngày nay, tính khí nó trở nên táo bạo, hễ ý là đập phá đồ đạc, ăn uống, cứ nhốt trong phòng. Cả nhà chẳng ai dám nhắc đến chuyện nó bệnh, gì cũng thuận theo ý nó, nhưng hình như chẳng giúp ích gì. Gia đình cũng mời mấy bác sĩ tâm lý đến, họ đều bảo ở bên cạnh chăm sóc nhiều hơn. Bố nó cũng vì thế mà gác bao nhiêu công việc để về bầu bạn, nhưng hiệu quả . Nó chịu giao tiếp với ai, cứ như đang sống trong thế giới của riêng ." Âu Tố Mai lộ rõ vẻ sầu muộn.
"Cháu thể gặp bệnh ạ? Cháu cần hiểu rõ tình hình thực tế mới thể bốc t.h.u.ố.c đúng bệnh."
"Đương nhiên là !" Âu Tố Mai vui mừng đồng ý. "Có điều hiện tại nó cứ tự nhốt trong phòng, nếu lời gì mạo phạm, mong cháu đừng để bụng nhé."
"Không ạ, cháu để ý ." Cố Thanh Hoan theo bà lên tầng hai.
Hứa Hoài An thì ở tầng một trò chuyện với Phương Chí Hải. Đôi khi bệnh thích hợp để quá nhiều đến thăm, nếu sẽ phản tác dụng.
Âu Tố Mai đưa Cố Thanh Hoan đến một căn phòng ở tầng hai.
Cộc cộc
"Con trai, khách đến, con chứ?"
Bên trong tiếng trả lời. Chờ hai phút vẫn im lìm.
Âu Tố Mai : "Con lên tiếng là coi như con đồng ý đấy nhé."
Nói đoạn, bà nhẹ nhàng đẩy cửa .
Đập mắt cô là một căn phòng bừa bộn, đồ đạc vứt lung tung khắp nơi. Trên giường một khối u lên, chắc hẳn là Phương Chính Bình đang trùm chăn kín mít như con đà điểu.
Âu Tố Mai đầu Cố Thanh Hoan với ánh mắt bất lực.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con, Chồng Bá Đạo Cưng Chiều Lên Trời
- Thập Niên 70: Vợ Béo Mềm Mại Được Chồng Sĩ Quan Cưng Chiều Như Mạng
- Xuyên Về Thập Niên 70 Gả Cho Trưởng Quan Tuyệt Hậu, Ta Nằm Không Cũng Thắng
Cố Thanh Hoan chằm chằm giường mà đảo mắt quan sát khắp phòng, cố gắng tìm kiếm manh mối về cuộc sống thường nhật của Phương Chính Bình để tìm điểm hứng thú.
Cô tinh mắt phát hiện mặt đất mấy tờ kỳ phổ cờ vây, đó vẫn còn những dòng ghi chú và b.út ký.
Thế là cô ghé tai nhỏ với Âu Tố Mai điều gì đó. Âu Tố Mai nửa tin nửa ngờ ngoài.
"Anh thích cờ vây ?" Giữa căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên một giọng nữ trong trẻo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-ke-nuoi-con-chong-ba-dao-cung-chieu-len-troi/chuong-152-tri-lieu.html.]
Phương Chính Bình lén lút kéo chăn xuống, để lộ hai con mắt, lập tức thấy Cố Thanh Hoan đang đối diện với bên mép giường. Có vẻ như ánh sáng quá ch.ói, rụt đầu trong.
Cố Thanh Hoan thừa thắng xông lên: " một cách chơi cờ , thử ?"
Phương Chính Bình thò đầu , quan sát cô vài , lẽ cảm thấy cô gì nguy hiểm nên mới mở lời: "Cờ gì?"
Anh tự phụ rằng chẳng loại cờ nào mà .
Cố Thanh Hoan kiên nhẫn đáp: "Cờ caro!" (Nguyên văn: Cờ năm quân)
Phương Chính Bình bao giờ qua cái tên "cờ caro", điều thành công khơi dậy sự tò mò của .
Âu Tố Mai lúc đúng lúc mang bàn cờ và quân cờ . Trước đây vì lo con trai dùng bàn cờ thương chính , bà thu dọn hết những vật sắc nhọn và nguy cơ gây hại trong phòng .
Cố Thanh Hoan lịch sự nhờ Âu Tố Mai rót cho họ hai chén nước, chỉ cần nước lọc là .
Thấy con trai thần kỳ chủ động vén chăn chuyện với lạ, Âu Tố Mai lập tức đặt thêm niềm tin Cố Thanh Hoan.
"Được, , để bác ngay."
Âu Tố Mai xuống lầu, Phương Chính Bình vẫn níu c.h.ặ.t chăn chịu dậy. Cố Thanh Hoan như sự lúng túng của , cô chủ động bước ngoài chờ.
Bên trong lập tức vang lên tiếng sột soạt, hình như là tiếng mặc quần áo.
Cố Thanh Hoan thở phào nhẹ nhõm, chịu dậy là , cô chỉ sợ lấy một phản ứng nào thì mới đáng lo. Chỉ cần phản ứng, cô sẽ cách chữa trị. Phương Chính Bình mới ở giai đoạn đầu, vẫn còn phản xạ , tình hình đến mức quá nghiêm trọng.
Âu Tố Mai bưng nước lên, thấy Cố Thanh Hoan ngoài cửa thì ngơ ngác, nhưng khi thấy động tĩnh bên trong, bà mới con trai chịu rời giường. Bà sững sờ vì kinh ngạc.
"Bác ạ, cháu ở riêng với một lát ạ?"
"Không vấn đề gì, vấn đề gì!" Âu Tố Mai vội vàng nhét khay nước tay cô, mừng rỡ chạy xuống lầu báo tin cho Phương Chí Hải.
"Ông nó ơi, con trai chịu dậy ! Tiểu Cố thật là thần thánh, thế mà khiến thằng bé chủ động rời giường." Điều khiến bà thấy tia hy vọng.
Phương Chí Hải xong cũng vui mừng, chứng tỏ Cố Thanh Hoan thực sự bản lĩnh.
Hứa Hoài An trong lòng cũng thầm thở phào. Lúc mới đến họ thực sự chắc điều gì, xem khả năng ứng biến tại chỗ của Cố Thanh Hoan .