Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con, Chồng Bá Đạo Cưng Chiều Lên Trời - Chương 132: Trật khớp và lời cảm tạ
Cập nhật lúc: 2025-12-31 11:58:24
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VOeVJoUJl
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ Kiến Quốc cùng ả nhân tình lúc mặc chỉnh tề, lấy vẻ đạo mạo thường ngày.
“Ngươi tính là cái thá gì? Ta còn kiện ngươi tội tự tiện xông nhà dân , ngươi dám đòi kiện ! Thật là nực ! Các đồng chí công an, đây là nhà , Chung Lạc Nịnh là vợ . Đây là chuyện riêng trong gia đình, nghĩ các sẽ rảnh đến mức quản việc nhà khác chứ?” Từ Kiến Quốc nghênh ngang .
Hắn sở dĩ kiêu ngạo như là vì hiện đang việc tại Ủy ban Cách mạng, vốn quen thói cậy thế càn. Chuyện quan hệ bất chính thì ? Đến đám Hồng vệ binh còn chẳng quản nổi , huống chi là mấy công an .
Nếu chỉ là vợ chồng cãi vã, xô xát vài câu, công an quả thực khó can thiệp sâu, cùng lắm chỉ giáo huấn vài lời. Chuyện ngoại tình hiện giờ cũng khó xử lý, vì nó thuộc về vấn đề tác phong, do phía Hồng vệ binh quản lý. Thế nhưng căn cứ tình hình tại hiện trường, hành vi cấu thành tội cố ý gây thương tích và giam giữ trái phép, công an nhất định tay.
“Từ Kiến Quốc đúng ? Hành vi bạo hành vợ của phạm tội cố ý gây thương tích và giam giữ trái phép. Mời theo chúng về đồn một chuyến.” Đồng chí công an công minh xử lý.
“Nếu thì ?” Từ Kiến Quốc cứng cổ cãi .
Mẹ cũng lên tiếng đe dọa: “Các đồng chí công an, con trai ở Ủy ban Cách mạng, các nên suy nghĩ cho kỹ.”
Công an việc theo đúng quy trình pháp luật nên chẳng hề sợ hãi: “Mời theo chúng , nếu chúng buộc dùng vũ lực để cưỡng chế.” Một vị công an trực tiếp rút còng tay .
Từ Kiến Quốc bắt đầu chùn bước, chỉ đành phối hợp theo, nhưng trong lòng vẫn tự tin rằng chẳng ai dám gì . Ả nhân tình của thấy thế thì thu như chim cút, sợ liên lụy. Sớm thế , tối qua ả bám theo về đây. May mà các công an trực tiếp lờ ả .
Cố Thanh Hoan thấy cũng buồn quản thêm, chuyện còn dài, cô nhanh ch.óng đưa hai con đến bệnh viện. Thời buổi , một căn bệnh nhẹ cũng thể lấy mạng .
Bà họ Từ vì con trai bắt nên hoảng loạn vô cùng, vội vàng chạy ngoài tìm giúp đỡ. Chồng bà công tác vắng nhà, giờ chỉ còn bà xoay xở. Bởi , chẳng ai thèm ngó ngàng đến Chung Lạc Nịnh và bé Thản Nhiên, mặc cho Cố Thanh Hoan đưa .
Cố Thanh Hoan cùng Hạ Cường vất vả lắm mới đưa hai con lên chiếc xe ba bánh ở cửa. Hạ Cường cứ liên tục xuýt xoa cánh tay, vẻ mặt chút khó chịu. Lúc nãy hề lừa công an, cánh tay thực sự , cảm giác mềm nhũn, chút sức lực. Vừa khi bế Chung Lạc Nịnh, chỉ dám dùng tay , tay trái giờ tê liệt.
“Anh thế?”
“Thật xin cô Cố, tay mà khó chịu quá, chắc tiện đưa cô đến bệnh viện . Để gọi xe khác cho cô.”
Hạ Cường gọi một chiếc xe khác tới, Cố Thanh Hoan dứt khoát bảo gọi luôn hai chiếc, khóa xe của để gần đó.
“Anh để xe đây, cùng bệnh viện kiểm tra luôn . lo lúc đỡ đứa bé thương ở tay. Anh yên tâm, chi phí sẽ chịu. Nếu thì coi như bỏ tiền mua lấy sự an tâm, còn nếu vấn đề gì, sẽ lo hết tiền chạy chữa cho .”
Lời của Cố Thanh Hoan khiến cảm thấy vững lòng. Hạ Cường mất cả buổi sáng nên cũng nề hà thêm chút thời gian nữa. Anh là trụ cột gia đình, cũng sợ mệnh hệ gì thì cả nhà mất nguồn thu nhập.
Vì thế, đồng ý với đề nghị của Cố Thanh Hoan. Anh nhờ một đồng nghiệp báo tin cho em trai trông và đạp xe về giúp. Chiếc xe là thuê để kiếm sống, thể để mất .
Cố Thanh Hoan chăm sóc Chung Lạc Nịnh đang hôn mê, còn Hạ Cường bế bé Thản Nhiên. Bốn đến bệnh viện Kinh Thị. Qua kiểm tra cấp cứu, Chung Lạc Nịnh nhiễm lạnh và hoảng loạn dẫn đến sốt cao đột ngột ngất xỉu, bác sĩ sắp xếp cho cô truyền dịch. Bé Thản Nhiên cũng sốt nhẹ, khi uống t.h.u.ố.c xong, bác sĩ bảo bé nghỉ nhưng bé chịu, cứ nhất quyết bám lấy Cố Thanh Hoan.
Cố Thanh Hoan chỉ đành dắt bé theo. Hai khỏi phòng cấp cứu thì gặp Hứa Hoài An đang đưa Đại Bảo và Bối Bối tới. Anh điều trị xong, đang chuẩn về.
Hứa Hoài An thấy mắt cô sưng đỏ, dáng vẻ mệt mỏi rã rời thì đầy vẻ nghi hoặc. Anh hỏi nhiều điều nhưng chẳng bắt đầu từ .
Cố Thanh Hoan xua tay: “Chuyện phức tạp lắm, em kịp giải thích ngay . Anh giúp em trông nom chị biểu tỷ Lạc Nịnh một chút, em xem vết thương của Hạ Cường thế nào .”
Đại Bảo và Bối Bối thấy nắm tay một đứa trẻ khác thì lập tức cảnh giác, Thản Nhiên với ánh mắt dò xét. Thản Nhiên cảm nhận ánh mắt như đèn pha của hai em, lập tức nhạy cảm nép chân Cố Thanh Hoan.
“Đại Bảo, Bối Bối, hai con với ba , một lát ngay.”
Cố Thanh Hoan đưa Thản Nhiên tìm Hạ Cường. Vết thương của kiểm tra, bác sĩ kết luận là trật khớp. Hèn chi cứ cảm thấy tay sức. Trật khớp chuyện quá lớn, bác sĩ chỉnh hình dùng thủ pháp chuyên nghiệp giúp khớp xương của trở vị trí cũ.
Tuy nhiên, khi nắn cần dùng nẹp cố định để hỗ trợ dây chằng rách phục hồi, thường mất một tháng mới thể hoạt động bình thường. Hạ Cường lộ rõ vẻ nôn nóng, một tháng việc, cả nhà với mấy đứa em đang học lấy gì mà ăn?
“Bác sĩ, thể đeo nẹp ? thấy đỡ hơn nhiều .” Hạ Cường cầu khẩn.
Cố Thanh Hoan mà buồn xót xa. Cô thấy áy náy, nếu vì cứu Thản Nhiên thì tay nông nỗi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-ke-nuoi-con-chong-ba-dao-cung-chieu-len-troi/chuong-132-trat-khop-va-loi-cam-ta.html.]
“Bác sĩ, ông cứ nẹp cho ! đóng tiền ngay đây.”
Cố Thanh Hoan trấn an Hạ Cường: “Anh cứ yên tâm đeo nẹp để dưỡng thương cho , nếu để di chứng thì khổ. Tiền công của tháng sẽ trả gấp đôi cho , cả tiền t.h.u.ố.c men, bồi bổ cũng lo hết, đừng lo lắng.”
Hạ Cường định từ chối nhưng thực sự thốt nên lời, thể thu nhập vì cả nhà đang chờ cơm.
“Chị , như ngại quá…”
“Có gì mà ngại, lúc nhờ cứu khách khí , giờ cũng đừng khách sáo với .” Cố Thanh Hoan đóng viện phí.
Hạ Cường cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng. Khi cô , bác sĩ nhanh nhẹn nẹp tay cho xong.
“Về nhà mấy ngày đầu đừng để chạm nước, hạn chế vận động mạnh, tuyệt đối dùng lực ở cánh tay , một tháng tháo nẹp.”
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con, Chồng Bá Đạo Cưng Chiều Lên Trời
- Thập Niên 70: Vợ Béo Mềm Mại Được Chồng Sĩ Quan Cưng Chiều Như Mạng
- Xuyên Về Thập Niên 70 Gả Cho Trưởng Quan Tuyệt Hậu, Ta Nằm Không Cũng Thắng
Bác sĩ dặn dò xong, Cố Thanh Hoan đưa Hạ Cường cổng bệnh viện.
“Hôm nay thực sự cảm ơn nhiều, giúp một việc đại ân.”
Nói lời cảm ơn xong, cô nhẹ nhàng xuống bàn bạc với Thản Nhiên: “Thản Nhiên, chính chú cứu con và giúp đỡ bác cháu , chúng nên cảm ơn chú . Con cúi chào chú nào!”
Cô nhận thấy tâm lý của Thản Nhiên chút vấn đề. Bé năm tuổi nhưng diễn đạt, chịu chuyện và nhát gan. Từ lúc gặp đến giờ, cô chỉ bé gọi một tiếng "". Vì thế cô ép bé , chỉ bảo bé cúi chào.
Thản Nhiên hề ngốc, bé hiểu ý nghĩa của việc cúi đầu và Hạ Cường là ân nhân cứu mạng , nên ngoan ngoãn cúi thật sâu mặt . Hạ Cường dùng bàn tay thương nhẹ nhàng đỡ bé dậy: “Không gì , mau ăn ch.óng lớn nhé!” Đứa trẻ thật đáng thương.
Cố Thanh Hoan lấy từ trong túi một xấp tiền, đếm đủ 125 đồng đưa qua.
“Đây là tiền hứa, tổng cộng 125 đồng. Trong đó 100 đồng là tiền bù việc thể chạy xe trong tháng , trả gấp đôi, đủ . Còn 20 đồng là tiền bồi bổ, mang về mua đồ ngon mà ăn cho mau khỏe. 5 đồng còn là tiền công sáng nay lỡ dở việc của . Anh kiểm tra .”
Hạ Cường xua tay, lùi hai bước: “Chị ơi, chị cho nhiều quá. Một tháng trừ tiền thuê xe thì chỉ lãi 30 đồng là cùng, 100 đồng là quá nhiều. Chị cho 50 đồng thôi là hời lắm . Còn tiền bồi bổ thì thôi , dân lao động như dưỡng vài ngày là khỏi. Tiền công sáng nay cũng tính 50 đồng là .”
“Không , hứa là . Anh nhất định nhận, tiền thừa coi như là lòng thành của . Hôm nay chỉ cứu Thản Nhiên mà còn cứu cả chị biểu tỷ tội nghiệp của nữa. dám nghĩ nếu đứa bé mệnh hệ gì, chị chắc cũng sống nổi. Mạng sống của hai con họ quý giá hơn tiền nhiều. Những gì hiện giờ hạn, đừng chê là . Tóm , gọi một tiếng chị, thì chúng là chị em khác họ. Có khó khăn gì cứ tìm , giúp chắc chắn sẽ từ chối.” Cố Thanh Hoan trịnh trọng hứa hẹn, nhét tiền tay .
Cô thực lòng cảm kích Hạ Cường và trân trọng những nỗ lực sống như . Dù bôn ba vất vả nhưng vẫn giữ sự lương thiện và chính nghĩa. là " trượng nghĩa thường ở hàng lao động, kẻ bạc tình bọn chữ". Câu vận Hạ Cường và Từ Kiến Quốc thì sai chút nào.
Hạ Cường chữ nhưng dám xả cứu . Còn Từ Kiến Quốc học cao hiểu rộng tàn hại vợ con, thật chẳng bằng cầm thú. Cố Thanh Hoan kết bạn với Hạ Cường vì quý trọng nhân cách của .
Hạ Cường lời hứa chân thành của cô, hốc mắt chợt đỏ hoe. Một như mà cũng xứng em trai của cô ? Nhìn lúc nào cũng tươi hoạt bát nhưng đó chỉ là cái mặt nạ để mưu sinh. Thực chất, sâu trong thâm tâm là một tự ti, nhất là những " sang trọng" như cô, cảm thấy nhỏ bé như hạt bụi. Cố Thanh Hoan đối xử với bình đẳng. Đây là đầu tiên cảm thấy tôn trọng, cảm thấy nỗ lực sống t.ử tế của đều ý nghĩa.
“Chị ơi, , tiền lớn quá, thực sự dám nhận.” Giọng nghẹn .
Cố Thanh Hoan thấy lạ, bình thường mồm mép lắm mà giờ như gà mắc tóc thế .
“Đừng lôi thôi nữa, chị của thiếu tiền . Mau cầm lấy về nhà nghỉ ngơi, nhớ lời bác sĩ. Anh còn trẻ, tay mà hỏng là hỏng cả đời đấy.”
Nói xong chính cô cũng thấy buồn , hóa cảm giác "khoe giàu" là thế . Cô nhớ đến Minh Như Tuyết thiếu tiền, hôm nay cô cũng áp dụng luôn.
Hạ Cường cuối cùng từ chối nữa, nhưng trong lòng hạ quyết tâm nỗ lực hơn nữa để xứng đáng với sự trân trọng của Cố Thanh Hoan.