Quả nhiên, Đại Bảo tới cửa hàng lương thực thực phẩm liền chạy thẳng đến quầy bán thịt. Biết mua thịt phiếu, mà , thằng bé đành tiếc nuối bỏ qua.
Cố Thanh Hoan cùng mà chỉ lững thững theo , để con tự mua đồ. Minh Như Tuyết thấy thằng bé lo lắng vì thiếu phiếu thịt, định móc trong túi cho nhưng Cố Thanh Hoan ngăn . Cô xem đứa trẻ sẽ xoay xở .
Đại Bảo quanh một hồi hỏi trứng gà và cá tôm. Biết mua cá cần phiếu, gương mặt thằng bé mới giãn , lộ nụ rạng rỡ. Nó cẩn thận hỏi bác bán cá xem loại cá nào món cá hầm cải chua là ngon nhất, vì nó nhớ từng món ăn cơm.
Bác bán cá bảo nó là cá trắm cỏ, cá quả cá chép đều . Đại Bảo chọn lựa kỹ càng giữa mấy cái chậu lớn, cuối cùng chọn một con ưng ý nhất. Bác bán cá vớt lên, khen ngợi nó một câu một tờ phiếu, bảo nó nộp tiền nhận cá.
Đại Bảo , nó nghiêm túc kiểm tra mấy , thấy phiếu ghi là chín hào, bấy giờ mới hớn hở nộp tiền. Cô nhân viên thu ngân tết hai b.í.m tóc dài, mặt đ.á.n.h phấn hồng, trông vẫn còn là thiếu nữ chồng. Thấy một đứa trẻ tự thanh toán, cô liền hỏi mua cá một , Đại Bảo kiêu hãnh đáp là dùng tiền của mua cá cho cả nhà ăn. Cô gái khen thằng bé giỏi nó đỏ bừng cả mặt.
Sau đó, nó nhận lấy con cá trắm cỏ nặng ba cân, phấn khích chạy chỗ : “Mẹ ơi, con mua cá , tối nay món cá hầm cải chua cho cả nhà nhé?”
Cố Thanh Hoan nở nụ tươi tắn, giơ ngón tay cái tán thưởng: “Không thành vấn đề, duyệt luôn!”
Chút lo lắng cuối cùng trong lòng Đại Bảo cũng tan biến. Nó híp mắt móc trong túi tiền lẻ còn dư.
“Mẹ ơi, con còn hai đồng một hào nữa, mua gì nữa con trả tiền?” Cái vẻ mặt tự hào của nó Minh Như Tuyết và những xung quanh thích thú chịu nổi.
“Đại Bảo ơi, con đáng yêu thế !” Minh Như Tuyết bẹo má thằng bé.
Đại Bảo hào phóng bảo: “Dì Như Tuyết ơi, dì gì con cũng mua cho dì luôn, nhưng con chỉ còn hai đồng một hào thôi, dì mua cái gì rẻ rẻ một chút nhé...”
Minh Như Tuyết cảm động vô cùng. Đứa trẻ ơn, tâm tính , chứng tỏ chị Hoan nuôi dạy chúng chu đáo. Cô chỉ mới mua cho chúng vài hộp sô-cô-la mà nó sẵn lòng móc hết tiền túi cho cô, đúng là một đứa trẻ ngoan hiếm .
“Dì chẳng thiếu gì , Đại Bảo cứ giữ lấy mà tiết kiệm, để mua kẹo ăn nhé.”
Đại Bảo sang Cố Thanh Hoan. Cô cũng lắc đầu: “Mẹ tạm thời nghĩ món gì, bao giờ nghĩ sẽ bảo con. Con cứ giữ tiền , để khi nào thật cần thiết thì dùng.”
“Vâng ạ .” Đại Bảo mãn nguyện cất tiền túi.
Bối Bối mà ngưỡng mộ vô cùng, bỗng thấy hộp sô-cô-la trong tay chẳng còn hấp dẫn nữa. Ba đồng của trai hình như ích hơn hộp sô-cô-la của cô nhiều, mua con cá to đùng còn dư tiền để dành. Cô bé chợt thấy thật tham ăn, tính toán như , mặt đỏ bừng vì hổ.
Cố Thanh Hoan kịp thời nhận cảm xúc của con gái.
“Bối Bối, đừng buồn con ạ, con cũng tuyệt vời mà. Chọn món đồ thích chẳng gì là hổ cả. Lựa chọn của con hại đến ai, nên con đừng cảm thấy áy náy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-ke-nuoi-con-chong-ba-dao-cung-chieu-len-troi/chuong-122-dai-bao-mua-ca.html.]
Được vỗ về, nỗi niềm trong lòng Bối Bối vỡ òa , nước mắt lã chã rơi: “Mẹ ơi, lẽ con nên mua sô-cô-la, tại con tham ăn quá.” Cô bé .
“Anh trai chỉ là chọn cách tiêu tiền mà thích hơn thôi, nghĩa là đều giống mới là đúng. Con nhớ nhé, ở đời , hài lòng bản cũng quan trọng, đừng vì lòng khác mà khổ chính . Con như thế là .”
“Mẹ ơi, ' hài lòng bản ' là gì ạ?” Bối Bối ngước đôi mắt đỏ hoe như thỏ con .
“Làm hài lòng bản là... ăn gì thì ăn nấy, thích mặc gì thì mặc nấy, mua gì thì mua nấy. Làm cho thấy vui vẻ, đó chính là hài lòng bản .”
“Thật sự như thế ?” Bối Bối rúc lòng , giọng vẫn còn nghẹn ngào.
“Tất nhiên ! Mình đối với bản thì mới sức để đối với khác chứ, đúng nào?”
Đại Bảo thấy cũng vội vàng an ủi: “ đấy, em ăn sô-cô-la thấy vui, còn tự mua đồ thích cũng thấy vui, chúng đều đang chuyện khiến vui vẻ mà. Mẹ bảo , vui vẻ là quan trọng nhất.”
Được dỗ dành, Bối Bối cuối cùng cũng nín . Minh Như Tuyết cuộc trò chuyện của ba con mà trầm tư suy nghĩ. , cả đời đều theo đuổi một khả năng, đó là khả năng hài lòng chính . Rất nhiều sinh mang vai xiềng xích trách nhiệm với gia đình, điều . Cách giáo d.ụ.c để con trẻ là chính , yêu thương bản vì chạy theo sự hài lòng của khác là điều cô vô cùng tán thành.
Đại Bảo tự tay xách con cá về nhà suốt cả quãng đường, nụ lúc nào dứt môi. Buổi trưa mấy chỉ ăn uống qua loa, để dành con cá đầy ý nghĩa tối nay cả nhà cùng thưởng thức.
Ở bên nhà lầu, hai đàn ông phối hợp ngày càng ăn ý, hiệu suất cao, treo xong rèm cho một căn. Cố Thanh Hoan để con cho Như Tuyết trông chạy đưa cơm cho hai . Buổi trưa cô chuẩn đơn giản với bánh bao bột ngô kèm thịt băm chưng ớt, đảm bảo ăn no nê, còn thêm mấy quả trái cây tráng miệng.
Cố Lan Đình ăn ít nên xong , kéo chị gái một góc thì thầm. Thấy chị dạo mua sắm xa xỉ quá, nhiều thắc mắc nhưng dám hỏi vì sợ chạm lòng tự trọng của chị. Đến lúc thì nhịn nữa.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con, Chồng Bá Đạo Cưng Chiều Lên Trời
- Thập Niên 70: Vợ Béo Mềm Mại Được Chồng Sĩ Quan Cưng Chiều Như Mạng
- Xuyên Về Thập Niên 70 Gả Cho Trưởng Quan Tuyệt Hậu, Ta Nằm Không Cũng Thắng
“Chị ơi, tiền chị tiêu dạo ... là của rể ?”
Dù thắc mắc một ở quê như Hứa Hoài An lắm tiền thế, nhưng nghĩ chị càng thể , mà Hứa Hoài An trông cũng chẳng giống nông dân đơn giản, nên thầm mặc định tiền là của .
Cố Thanh Hoan khựng , chuyện cô cũng chẳng phủ nhận thế nào. Chẳng lẽ bảo là "tiền do chị tự kiếm đấy", một hai trăm đồng thì còn tin, chứ tiêu hàng ngàn đồng thế thì khó tin quá.
Cô đành cứng giọng đáp: “Sao, chị tiêu tiền của rể em thì gì ?”