Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con, Chồng Bá Đạo Cưng Chiều Lên Trời - Chương 114: Món quà đáp lễ đặc biệt
Cập nhật lúc: 2025-12-31 08:34:58
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L5EIsp3Qa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vùng Đại Tây Bắc
Ngay khi nhận 50 cân lương thực tinh do Cố Thanh Hoan gửi tới, Chung T.ử Yến lấy 40 cân mang đến nhà Bí thư chi bộ Lý, còn 10 cân để dành cho Bạch Khiết nấu món gì ngon bồi bổ. Cổ họng cô ho kinh niên, sức khỏe nên nuốt trôi những thứ quá khô cứng.
Trong 40 cân lương thực , đổi 35 cân lấy các loại lương thực phụ để dự trữ cho mùa đông. 5 cân lương thực tinh còn , coi như món quà biếu gia đình Bí thư Lý để cảm ơn sự chiếu cố và giúp đỡ suốt thời gian qua.
Anh còn biếu thêm một ít đặc sản vùng núi mà cháu gái gửi về như quả phỉ, hạt thông, nấm mật và hạt óc ch.ó. Còn gà rừng, thỏ khô thì nỡ đem cho, đó là chút đồ mặn hiếm hoi để dành tẩm bổ cho Bạch Khiết.
Lý Đại Thành nhận 5 cân lương thực tinh và đặc sản thì trong lòng vui vẻ. Tuy là cấp giao phó chăm sóc họ, nhưng thấy họ điều, lòng ơn như thì ông cũng thấy mát lòng mát , giúp đỡ gì cũng nhiệt tình hơn.
Huống hồ đây là 5 cân lương thực tinh, thể đổi tận 20 cân lương thực phụ, đủ cho cả nhà già trẻ ăn hơn nửa tháng. Chưa kể đến những món đặc sản vùng núi , dân quê Đại Tây Bắc cả đời chắc thấy bao giờ, trong mắt họ đó đều là những thứ cực phẩm. Mấy loại hạt thông, quả phỉ họ cũng chẳng ăn thế nào, hỏi qua Chung T.ử Yến mới rõ.
Trước đây Chung T.ử Yến tặng quà, mà là vì nhà quá nghèo, chẳng gì đáng giá để mang . Lương thực còn đủ ăn, bụng còn đói thì dám "sĩ diện hão" với ai. Bây giờ thì , lương thực dư dả, thêm áo khoác quân đội cháu gái gửi, tiền bạc và t.h.u.ố.c men cũng đầy đủ. Mùa đông chắc chắn sẽ dễ chịu hơn nhiều. Nghĩ , bước cũng thấy nhẹ nhõm, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Kể từ khi dùng lương thực và t.h.u.ố.c của Cố Thanh Hoan gửi tới, ăn những món hợp khẩu vị, bệnh tình của Bạch Khiết chuyển biến rõ rệt. Trước đây mỗi cô lên cơn ho như nổ tung cả l.ồ.ng n.g.ự.c, thỉnh thoảng còn khạc cả tơ m.á.u. Chung T.ử Yến từng lo lắng cô bệnh lao phổi. Không ngờ uống t.h.u.ố.c một thời gian, dinh dưỡng đầy đủ là bệnh tình thuyên giảm kỳ diệu.
Trước đây đêm nào cô cũng ho dứt, còn tiểu đêm vì thận yếu. Sợ chồng mất ngủ nên Bạch Khiết cố nhịn, dẫn đến ngủ ngon, ăn , ngợm gầy mòn. Vậy mà mấy hôm nay cô thể ngủ một mạch đến tận hừng đông mà cơn ho phiền. Ban ngày chỉ khi nào trời trở lạnh mới thỉnh thoảng khục khặc vài tiếng. Sắc mặt cô cũng dần trở nên hồng hào thấy rõ.
Bệnh của thì rõ nhất. Bạch Khiết vốn tưởng qua nổi mùa đông năm nay, cô thậm chí âm thầm sẵn di thư cho chồng và con gái. Không ngờ t.h.u.ố.c của cháu gái hiệu quả thần kỳ đến , đúng là t.h.u.ố.c tiên. Giờ đây cô thấy nhẹ bẫm, hết khó thở, việc cũng sức hơn, cảm giác như thể sống thêm nhiều năm nữa. Tinh thần của cả hai vợ chồng đều đổi . Chỉ điều, lâu thấy tin tức gì của Chung Lạc Nịnh khiến họ khỏi lo lắng.
________________________________________
Lại về Chung T.ử Quân, khi về nhà, cô kể chuyện mạo hiểm núi cho hai cụ sinh . Bà Trình Thục Anh niệm Phật, cảm ơn Bồ Tát phù hộ. Ông Chung Vì Khiêm thì đập bàn bôm bốp vì giận dữ.
“Thật là khinh quá đáng! tính sổ với mới !”
Lần tên Vương què đẩy Chung T.ử Quân xuống sườn núi, ông Chung lúc đó ai là thủ phạm, Cố Thanh Hoan trả thù giúp nên chuyện coi như qua. định hủy hoại danh dự, thậm chí là dồn con gái ông chỗ c.h.ế.t, thật thể nhẫn nhịn nổi nữa.
Hai vợ chồng già hiểu tính con gái . Thường ngày cô trông hiền lành, nhu mì nhưng xương cốt cứng cỏi, bướng bỉnh. Nếu hôm nay để tên ngốc thực hiện mưu đồ đó, chắc chắn cô sẽ thiết sống nữa, mà sống thì cũng chỉ là chuỗi ngày đau khổ. Một trọng danh dự như cô thể chịu đựng cảnh lột sạch quần áo bêu riếu giữa làng.
Bà Trình Thục Anh vội giữ ông : “Ông bình tĩnh , xuống ! Không con gái , cứu nó bảo sẽ cách xử lý tên Vương què. Hiện giờ kẻ địch ở trong tối, ở ngoài sáng, đừng hành động cảm tính kẻo nắm thóp. Vả , cái già yếu, xương cốt rệu rã như ông thì gì? Chưa đến gần đ.ấ.m cho một cái .”
Ông Chung Vì Khiêm bất mãn vuốt râu trừng mắt, ông thấy vẫn còn trẻ khỏe chán. nghĩ lời bà nhà cũng lý, chuyện mà đem ngoài ánh sáng thì thiệt thòi vẫn là , chi bằng cứ âm thầm mà như Hoan Hoan ngày . Đối phó với loại tiểu nhân đó thì cần quân t.ử gì.
Trấn an ông nhà xong, bà Trình mới kéo con gái hỏi han kỹ càng tình hình lúc đó.
“Lần đúng là nhờ . Dẫu họ cầu đền đáp, nhưng cũng thể ngơ, như thì bạc bẽo quá. Huống hồ còn bụng gửi cho nhà mấy con thú rừng, thật sự chu đáo.” Bà Trình cân nhắc .
“Mẹ con , là quân t.ử, cứu kể công, nhưng thể là kẻ tiểu nhân . Cái ơn trả, thể chuyện gì cũng đợi Hoan Hoan về xử lý.” Ông Chung Vì Khiêm vuốt râu đồng tình.
Chung T.ử Quân trầm ngâm một lát mắt bỗng sáng lên, cô nghĩ một món quà đáp lễ.
“Con thể may cho một bộ quần áo mùa đông. Con thấy áo bông của rách nát hết , hở cả bông bên trong . Đàn ông con trai thạo việc kim chỉ, chắc lâu quần áo mới để mặc. Chỉ là chút ngại...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-ke-nuoi-con-chong-ba-dao-cung-chieu-len-troi/chuong-114-mon-qua-dap-le-dac-biet.html.]
Việc may quần áo vốn là chuyện khá riêng tư, nay may cho một đàn ông lạ nên cô tránh khỏi thẹn thùng. Bà Trình Thục Anh tuy tuổi cao nhưng tư tưởng thoáng, bà dứt khoát luôn: “Cứ quyết thế ! Ngại cái gì, quần áo mặc mới đáng ngại, là ân nhân cứu mạng của con, gì mà hổ. Con bảo còn một ông bố già cùng hạ phóng đúng ? Vậy thì may luôn cho cả hai , mỗi một bộ. Không lẽ để ông cụ con trai áo mới mà thì mặc đồ rách, như con mặc áo cũng chẳng thoải mái gì. Nhà giờ chỉ mấy con thú rừng tặng, với ít lương thực chắc cũng thiếu. Quần áo là thứ cần nhất, tặng cái là hợp lý.”
Ông Chung Vì Khiêm cũng tán thành: “Mẹ con đúng đấy.”
Thấy cha đều ủng hộ, Chung T.ử Quân còn do dự nữa. May hai bộ quần áo cũng mất kha khá thời gian, cô hy vọng họ thể mặc kịp khi mùa đông thực sự tràn về. Chỉ điều cô cần lấy đo. Số đo của Quý Lâm Hải thì cô thể ước lượng qua trực giác, nhưng ông cụ thì cô gặp bao giờ nên đường nào mà .
May mà đó Cố Thanh Hoan gửi tới nhiều vải vóc và bông, giờ dịp dùng đến, cần mua. Những tấm vải tuy màu sắc tối giản, nổi bật nhưng sờ là ngay loại vải cực kỳ .
Tối hôm đó, khi ăn cơm xong và đợi đèn đuốc trong làng tắt gần hết, Chung T.ử Quân cầm theo chiếc đèn pin con gái tặng cùng dụng cụ đo đạc, lặng lẽ khỏi cửa. Ông Chung Vì Khiêm định cùng nhưng đàn gia súc trong chuồng bỗng nhiên náo động, ông ở trông chừng.
Chung T.ử Quân đành một . Cũng may đường chỉ mất mười phút, một loáng là đến nơi. Trước đây cô để ý, đàn ông đó hóa sống ở căn nhà kho cũ ngay gần nhà Hoan Hoan.
Vì chuyện xảy hồi chiều nên dọc đường cô cứ nơm nớp lo sợ. Vừa đến nơi, cô nảy sinh ý định bỏ chạy. Đêm hôm khuya khoắt tìm đến nhà một đàn ông là may quần áo và đo kích cỡ, nghĩ thôi cũng thấy hổ vô cùng. Cô vốn kiểu phụ nữ bỗ bã, bạo miệng trong làng nên cứ chần chừ mãi cửa, đủ dũng khí để gõ.
lúc đó, Quý Lâm Hải ở bên trong thấy tiếng động liền quát lớn: “Ai đấy?”
Chung T.ử Quân tiếng quát đầy uy lực của cho giật , chỉ chạy ngay lập tức. Giây tiếp theo, cánh cửa mở . Cô ngượng nghịu chôn chân tại chỗ, tay mân mê vạt áo. Quý Lâm Hải nương theo ánh trăng mờ ảo mới nhận là cô.
“Đại t.ử, là bà? Có việc gì ? Mau nhà .” Quý Lâm Hải mở rộng cửa mời khách.
Chung T.ử Quân đành bặm môi bước theo, nhỏ giọng: “Muộn thế , thật là quấy rầy quá.” Nghĩ một lát, cô bổ sung thêm: “Ban ngày đến thì sợ nhiều để ý...”
Quý Lâm Hải tâm lý: “ hiểu, hiểu mà. Bà cứ , nhà bừa bộn, bà đừng chê nhé.”
Chung T.ử Quân liếc một vòng, thực trong nhà cũng đến mức bẩn thỉu. Tuy bên ngoài trông rách nát nhưng bên trong khá ngăn nắp, sạch sẽ. Ở nông thôn điều kiện chỉ , hai đàn ông ở thế là lắm .
“Lâm Hải, ai đấy con?” Từ gian phòng nhỏ phía trong vọng tiếng của cụ Quý.
Quý Lâm Hải đáp: “Dạ, là của cô gái nhỏ ạ.” (Cô gái nhỏ là cách họ gọi Cố Thanh Hoan).
“Đại t.ử, bà .” Quý Lâm Hải kéo một chiếc ghế nhỏ tự đóng , dùng tay áo lau qua một lượt mới mời cô .
Sau một hồi sột soạt, cụ Quý quần áo chỉnh tề bước , gương mặt rạng rỡ nụ : “Ái chà, khách quý khách quý! Mời bà . Thằng ranh , còn mau rót nước mời khách !”
Quý Lâm Hải chút bất mãn vì cha gọi là "thằng ranh" mặt khách, xị mặt xuống rót nước.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con, Chồng Bá Đạo Cưng Chiều Lên Trời
- Thập Niên 70: Vợ Béo Mềm Mại Được Chồng Sĩ Quan Cưng Chiều Như Mạng
- Xuyên Về Thập Niên 70 Gả Cho Trưởng Quan Tuyệt Hậu, Ta Nằm Không Cũng Thắng