Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con, Chồng Bá Đạo Cưng Chiều Lên Trời - Chương 111: Đường lui của Cố Duẫn Xuyên
Cập nhật lúc: 2025-12-31 08:34:55
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L5EIsp3Qa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ lúc trở về, Cố Thanh Hoan cứ suy nghĩ mãi, cô cảm thấy gì đó . Lời dặn dò cuối cùng của Cố Duẫn Xuyên chắc chắn là nguyên do. Một như ông tuyệt đối sẽ lãng phí tàn để những lời vô ích. Xem , cô gặp bà nội của nguyên một chuyến mới mong rõ ngọn ngành.
Trưa hôm đó, hai theo trí nhớ tìm đến con ngõ nhỏ nơi bà cụ đang ở. Ngõ nhỏ rẽ trái rẽ khiến cô mất phương hướng, hỏi thăm vài mới tìm nhà. Bà cụ giống như đoán Cố Thanh Hoan sẽ đến.
“Đứa nhỏ , nhiều năm gặp mà con lớn thế . Lan Đình khỏe ? Đây là chồng con ?” Bà cụ dùng đôi mắt mờ đục đ.á.n.h giá cô, như thể đang thấu qua cô để tìm bóng dáng một khác.
“Nội , Lan Đình việc nên qua , hôm khác con sẽ dẫn em đến thăm nội. Giới thiệu với nội, đây là Hứa Hoài An.”
Hứa Hoài An khẽ gật đầu chào: “Con chào nội ạ.”
“Tốt, lắm! Cậu thanh niên trông tinh . Hôm ba con con kết hôn ở quê, cứ lo lắng mãi. Xem lo hão , thanh niên lắm, hai đứa bảo ban mà sống nhé.” Bà cụ nắm lấy tay hai đặt cạnh , nở nụ hiền hậu.
“Nội ơi… Ba con… ông …” Cố Thanh Hoan ấp úng, cô thế nào về việc Cố Duẫn Xuyên bắt vì sợ bà cụ chịu nổi cú sốc .
Bà cụ thở dài một tiếng, dường như thấu hết chuyện. “Ta già , chẳng quản nổi nhiều chuyện nữa. Đó là cái của nó, cái gì thì sẽ , cái gì thì đừng cưỡng cầu. Là nó bảo con đến đây ?”
“Sao nội ạ?” Cố Thanh Hoan ngạc nhiên.
Bà cụ dậy, trong phòng bưng một chiếc hộp nhỏ nhét tay cô. “Cách đây hai ngày nó qua tìm . Hai con lâu lắm mới trò chuyện. Đời nó nhiều chuyện hồ đồ, nếu giờ trong đó thì chuyện cũ năm xưa các con cũng hãy quên . Số tiền nó nhờ giữ hộ, dặn rằng nếu một ngày nó gặp chuyện thì nhất định giao cho con và Lan Đình. Coi như đây là chút lòng sám hối của một cha dành cho các con. Chỉ là ngờ ngày đến sớm như thế.”
Dẫu , bà cụ vẫn còn nặng lòng với đứa con trai . Cố Thanh Hoan mở hộp , tiền bên trong hề nhỏ. Đây hẳn là đường lui mà Cố Duẫn Xuyên chuẩn từ . Cô ngờ đến phút cuối, ông giao hết gia sản cho chị em cô vì Hạ Xu Hoa.
Nói thế nào nhỉ? là ngoài dự tính nhưng cô chẳng hề cảm động. Thứ tình thâm đến muộn màng thật rẻ mạt. Cô là nguyên , Cố Duẫn Xuyên gì cũng chẳng liên quan đến cô. Chỉ tiếc cho nguyên còn để cảm nhận sự bù đắp . Thật nực , lúc còn sống thì ông coi như thấy, giờ mất mới bộ tịch thì ý nghĩa gì nữa .
Bà cụ đưa đồ xong liền đóng cửa tiếp khách, bà xếp bằng bắt đầu gõ mõ tụng kinh. Cố Thanh Hoan định mời bà về sống chung, đợi lấy căn nhà lầu nhỏ, Lan Đình còn học tiếp ở kinh thành, mấy bà cháu thể nương tựa . bà cụ từ chối. Bà duyên nợ trần gian của bà dứt, giờ bà thể yên lòng phụng thờ Phật tổ, bảo cô đừng quá lo lắng.
Cuối cùng, cô bước khỏi ngõ nhỏ với tâm trạng ngổn ngang. Số tiền tham ô của Cố Duẫn Xuyên, bọn cô chắc chắn thể thản nhiên nhận lấy, cô tin Lan Đình cũng sẽ nghĩ như . Trên đường về, ngang qua viện mồ côi, Cố Thanh Hoan trực tiếp xuống xe đem bộ tiền đó quyên góp.
Làm xong việc, hai cảm thấy nhẹ nhõm hẳn , xòa. Buổi tối về nhà, cô đem chuyện kể với Cố Lan Đình, cũng tán thành. Dù nghèo đến mấy cũng dùng thứ tiền bẩn thỉu đó, đem việc thiện cho sạch lòng còn hơn.
Cố Duẫn Xuyên sa lưới nhanh như ngoài dự liệu của hai nhưng cũng là điều hợp lý, lưới trời l.ồ.ng lộng tuy thưa mà khó lọt. Trưa nay cô ăn mấy, buổi chiều bận rộn cũng quên cả ăn, đến tối về nhà cô cảm giác đói đến mức thể ăn hết cả một con bò.
Nhắc đến bò, lâu cô ăn thịt bò. May mà trong tủ lạnh ở biệt thự còn nhiều thịt bò và thịt dê thái lát, món mà nhúng lẩu thì ngon hết sảy. Trời bắt đầu sang đông, sáng sớm và tối muộn khá lạnh, ăn một nồi lẩu cho ấm là tuyệt nhất. Nghĩ là , cô sai Cố Lan Đình trông bọn trẻ, còn và Hứa Hoài An bếp chuẩn đồ ăn.
Trong thành đốt lò than nên ăn lẩu tiện, chuẩn cũng đơn giản, chỉ cần rửa sạch bày đĩa là xong. Để chiều theo khẩu vị của hai đứa nhỏ, hôm nay cô nước lẩu vị cà chua. Gia vị lẩu thì trong biệt thự sẵn, hoặc thể mua ở máy bán hàng tự động.
Thịt bò, thịt dê chuẩn đầy đủ, thể thiếu sách bò và tôm, thêm chút thịt viên, trứng cút, miến, ngó sen, rong biển, nấm hương và vài loại rau mùa đông là đủ một bàn lẩu thịnh soạn. Nếu sợ Lan Đình nghi ngờ, cô còn chuẩn thêm nhiều thứ nữa như ruột vịt, óc heo, xúc xích... Thậm chí cô còn lẩu uyên ương, vì ăn lẩu cay mới .
Tiếc là Hứa Hoài An cho, đành ăn tạm . Anh hứa với cô khi về quê sẽ tự đốt một lò than để sưởi ấm, lúc đó sẽ nồi lẩu uyên ương cho cô ăn thỏa thích. Chỉ với phiên bản lẩu đơn giản thôi mà khiến cả nhà, kể cả Hứa Hoài An, kinh ngạc.
“Ngon quá chị ơi! Sao chị nghĩ cách ăn nhỉ, ấm mà càng ăn càng thấy hương vị đậm đà.” Lan Đình nhai tấm tắc khen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-ke-nuoi-con-chong-ba-dao-cung-chieu-len-troi/chuong-111-duong-lui-cua-co-duan-xuyen.html.]
Đại Bảo và Bối Bối cũng là những " hâm mộ" nhiệt tình, rối rít khen thật lợi hại. Hứa Hoài An thì chẳng lời nào, chỉ cắm cúi ăn để thể hiện sự ủng hộ của .
Hứa Hoài An vẫn duy trì việc đến gặp Tiếu Trác mỗi ngày. Qua các liệu pháp tâm lý, Tiếu Trác dạy nhiều cách để kiểm soát cảm xúc. Cộng với t.h.u.ố.c đặc trị và nước linh tuyền của Cố Thanh Hoan, bệnh của lâu tái phát. Chỉ điều, đoạn ký ức mất vẫn tiến triển gì, dù thử đủ cách.
Cố Thanh Hoan cũng bắt đầu bắt tay việc thu hồi căn nhà lầu nhỏ. Nợ nần của Cố Duẫn Xuyên liên quan đến cô, thời chuyện cha con chịu. Ông phạm tội thì tự ông gánh, cùng lắm chỉ liên lụy đến Hạ Xu Hoa chứ mảy may ảnh hưởng đến cô. Cùng lắm là bàn tán vài câu, chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cô cả. Nguyên và Lan Đình đây chịu đựng đủ loại điều tiếng , chút chuyện thấm tháp .
Đời sống, chẳng cần khác phán xét. Có cha tội phạm thì cùng lắm quan, lính , mà Lan Đình cũng chẳng mặn mà với mấy việc đó, cô càng . Cố Duẫn Xuyên nếu kẻ hẹp hòi, mưu mô, thì dựa mối quan hệ của nhà họ Chung, ông thể sống sung sướng, nhưng chính ông tự triệt đường sống của .
Cố Thanh Hoan cầm tờ khế ước của hai căn nhà lầu nhỏ đến đồn cảnh sát khu vực báo án. Không ngờ, lãnh đạo ở đó là một cảnh sát tên Từ Lôi, vốn là bạn học cũ của Chung T.ử Quân. Nhờ khuôn mặt giống hệt mà cô nhận ngay lập tức. Từ Lôi những đón tiếp nhiệt tình mà còn chủ động dẫn đội giải quyết rắc rối cho cô.
Chung T.ử Quân vốn tính tình dịu dàng, việc thiện. Năm đó Từ Lôi học cảnh nghèo, gia đình lo nổi học phí dù học giỏi. Chung T.ử Quân chuyện, vì sợ tự ái nên âm thầm giúp đỡ tiền học phí suốt nhiều năm. Mãi Từ Lôi mới sự thật.
Truyện mới vừa ra lò của nhà Vân Vũ Miên Miên đây:
- Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con, Chồng Bá Đạo Cưng Chiều Lên Trời
- Thập Niên 70: Vợ Béo Mềm Mại Được Chồng Sĩ Quan Cưng Chiều Như Mạng
- Xuyên Về Thập Niên 70 Gả Cho Trưởng Quan Tuyệt Hậu, Ta Nằm Không Cũng Thắng
Năm xưa gieo nhân lành, nay gặt quả ngọt, nhân quả tuần thật chẳng sai chạy . Cả đoàn s.ú.n.g ống đầy đủ xông căn nhà lầu nơi Ngô mụ đang ở, khống chế tất cả bên trong. Mấy đứa cháu của Ngô mụ thấy cảnh sát đội mũ phù hiệu thì sợ hãi thét lên vì tưởng bắt .
Giây phút Cố Thanh Hoan thong thả bước cửa, Ngô mụ như thấy thứ gì đó kinh hãi lắm, bà lảo đảo lùi mấy bước.
“Ngô mụ, lâu gặp, bà vẫn khỏe chứ?” Cố Thanh Hoan rạng rỡ, nhưng trong mắt Ngô mụ, nụ đó còn đáng sợ hơn cả lệ quỷ đòi mạng.
“Đại... đại tiểu thư, cô... cô ở đây?” Ngô mụ lắp bắp.
“ đến thì bà ‘tu hú chiếm tổ’, sống sung sướng thế . Mặc quần áo thô mà sofa da thế , thật sự là xứng chút nào!” Cố Thanh Hoan thích thú sờ bộ sofa da trong phòng khách. Những thứ chắc hẳn đều do Chung T.ử Quân mua năm xưa, giờ để lũ ác nhân hưởng thụ.
Ngô mụ thấy cô dẫn cả cảnh sát đến, rõ ràng là tính sổ nợ cũ. Bà cũng là kẻ tùy cơ ứng biến, liền "bùm" một cái quỳ xuống, nước mắt nước mũi giàn giụa kêu lên: “Thực xin đại tiểu thư, mỡ heo che mắt .”
Nói xong, bà còn tự tát một cái thật mạnh. Cố Thanh Hoan mà cũng thấy đau cho cái mặt của bà . Từ Lôi cũng vội bắt , rõ ràng là dành thời gian cho cô chuyện.
“ thấy bà mỡ heo che mắt, mà là tâm địa đen tối thì ! Năm đó bà giúp việc cho nhà , đối xử với bà tệ đúng ? Biết nhà bà đông cháu nhỏ, mỗi nhà đồ ngon bà đều để phần cho bà mang về. Lễ tết cũng cho bà nghỉ về đoàn tụ với gia đình, ngày thường mấy việc nhỏ cũng cho bà tự quyết, coi bà như nhà. Thậm chí bà còn tin tưởng giao cả căn nhà cho bà trông nom. Bà báo đáp bà như thế đây ? Người lành khinh, ngựa lành cưỡi, cái loại ‘ voi đòi tiên’ như bà, nay mới mở mang tầm mắt!”
Nghe cô , Ngô mụ cũng nhớ những ngày tháng , bà bò đất nức nở. Cố Thanh Hoan đúng, bà quả là kẻ lòng lang thú. Lòng đáy, khi nhà họ Cố, bà chỉ mong công việc kiếm sống qua ngày là lắm . khi chứng kiến cuộc sống xa hoa của giàu, bà nảy sinh lòng tham. Suốt những năm qua, dù ở nhà cao cửa rộng, thêm tiền cho thuê nhà, nhưng bà lúc nào thôi lo sợ Chung T.ử Quân sẽ về. Đêm đêm bà vẫn thường mơ thấy Chung T.ử Quân mắng là đồ ch.ó má, vong ân phụ nghĩa.
“Mẹ chăm sóc cho chị em cô bao nhiêu năm qua, công lao thì cũng khổ lao. Cố tiểu thư, cho chúng ở nhờ một chút thì , cô cần gì rùm beng lên như , chuyện bé xé to.” Đứa con trai út của Ngô mụ nhăn nhở .
Cố Thanh Hoan xong thì tức đến bật .