Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 93
Cập nhật lúc: 2024-09-09 08:48:09
Lượt xem: 62
Vì chúc mừng con trai về nhà, bà Ninh đã cố gắng hết sức để làm một bàn có rất nhiều món ăn ngon.
Canh củ cải xương heo, thịt kho tàu, thịt ba chỉ xào tỏi, đậu hũ nhồi, mãng cầu, rau xào chay và một nồi cơm trắng.
Dù đây không phải là một cái bàn nhỏ, nhưng lại được để ngập một bàn toàn thức ăn đến nỗi không có chỗ để bát đũa, mọi người chỉ có thể tự cầm bát ăn cơm.
Tiểu Tại Tại được sai đi mời ba ba mẹ ra ăn cơm, rất nhanh đã nhảy nhót trở về.
Chẳng bao lâu, Ninh Viễn Hàng được Tô Hân Nghiên nâng đi chậm rì rì ra.
Thấy con trai, bà Ninh vội buông chén đũa, đứng dậy đi nâng giúp, ngoài miệng đau lòng mà không nhịn được lải nhải: “Sao lại ra làm gì? Để vợ con lấy đồ ăn mang vào phòng trong đó cho con là được rồi, thương thế ở chân đã được đâu, đi tới đi lui không đau hả? Nếu không cẩn thận lại bị thương mẹ biết phải làm sao bây giờ?”
Bà vừa mới kêu cháu gái nhỏ đi mời người, chỉ muốn kêu con dâu ra, cũng không muốn con trai ra làm gì.
“Mẹ, con cũng lâu lắm rồi không gặp mẹ, rất nhớ mẹ, cuối cùng con cũng về đến nhà, con chỉ muốn cùng mẹ ăn một bữa thật ngon.” Ninh Viễn Hàng thân mật mà đối với mẹ cười nói.
Nghe anh nói như vậy, bà Ninh dù nóng giận thế nào cũng phải hạ hỏa.
Bà đưa mắt đi chỗ khác, ngoài miệng ghét bỏ: “Đã lớn như vậy rồi mà tính vẫn như vậy, còn giống một đứa trẻ đòi mẹ?”
Nhưng nụ cười trên mặt không nhịn được hiện lên.
Nhìn chồng chỉ với dăm ba câu đã dỗ mẹ chồng tốt, ở bên kia Tô Hân Nghiên trộm nhấp môi cười cười.
Ninh Viễn Hàng bị thương là từ bắp chân đến đầu gối, nhưng việc nâng đùi lên là ổn nên không ảnh hưởng đến việc ngồi của anh.
Sợ bọn nhỏ không nhẹ không nặng, không cẩn thận đụng tới chân ba ba bọn họ, bà Ninh cố ý chừa một khoảng không gian rộng và đặt một chiếc gối đặc biệt, lúc này mới cùng con dâu cần thận đỡ con trai ngồi xuống.
“Mẹ có nấu cho con bát canh xương hầm, con uống đi cho ấm, uống nhiều chút, chân cũng có thể nhanh khỏi hơn.”
Bà bưng bát, đặt bát canh cho con trai trước.
“Cảm ơn mẹ.” Ninh Viễn Hàng nhận canh, trực tiếp cạn sạch, phi thường cho mẹ anh mặt mũi.
Bát canh này dường như là một chốt mở, kế tiếp, Ninh Viễn Hàng liền không thể không nhận việc mẹ cho ăn không ngừng, chờ rốt cuộc cũng kết thúc, anh thiếu chút nữa no không dậy nổi.
Lúc này mới thấy câu nói này đúng chuẩn: người mẹ lúc nào cũng cảm thấy con mình đói.
Dù ngay cả người như anh một bữa có thể ăn hết bốn bát cơn to mà cũng cảm thấy no căng, có thể thấy anh bị nhét vô không ít.
“Có muốn đi lại một chút không?” Tô Hân Nghiên hỏi.
Ninh Viễn Hàng đã bắt đầu phục hồi, theo như bác sĩ phân phó, mặc kệ đau, dù gian nan, mỗi ngày anh đều phải đi lại trong chốc lát, thời gian sẽ từ ngắn đến dài, chậm rãi gia tăng, cho đến khi hoàn toàn khôi phục bình thường mới thôi.
“Được.” Ninh Viễn Hàng gật đầu đáp ứng.
Đứng lên đi lại một chút cho tiêu cơm cũng tốt.
Tiểu Tại Tại vốn dĩ muốn lôi anh ba không tình nguyện cùng đi ra cửa chơi, kết quả nhìn thấy ở mẹ đang cùng ba ba đi lòng vòng quanh sân, lập tức vứt bỏ ý niệm chơi đùa, tự giác chạy đến bên kia, giúp đỡ ba ba đi lại.
Còn cẩn thận dặn dò: “Ba ba đi chậm một chút, cẩn thận một chút nhé.”
Rất nghiêm túc.
Có thể thấy được, hồi trước ở bệnh viện quân khu, Tiểu Tại Tại không ít lần giúp mẹ chiếu cố ba ba.
Cho nên động tác mới có thể thuần thục như vậy.
Đại khái thời gian mới trôi qua mười lăm phút, Ninh Viễn Hàng đã chảy một thân đầy mồ hôi, không phải mệt, mà do đau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-93.html.]
Phục hồi chức năng chính là như vậy, phải chịu đựng những cơn đau rất lớn để kiên trì thực hiện từng bước.
Mà Ninh Viễn Hàng mỗi một bước, đều giống như bị từng mũi đao đ.â.m sâu vào đùi, dù con đường rất ngắn, không biết được đến khi nào, mới có thể đi đến cuối.
“Được rồi, hôm nay rèn luyện vậy là đủ rồi, chúng ta về nghỉ ngơi.”
Tuy nói Ninh Viễn Hàng còn muốn kiên trì trong chốc lát, nhưng Tô Hân Nghiên lại đau lòng không cho anh tiếp tục.
Mọi việc phải làm theo khả năng của mình, quá tham công tiếc việc sẽ phản tác dụng.
Ninh Viễn Hàng hiển nhiên cũng hiểu được đạo lý này, cho nên khi được vợ khuyên, anh liền không phản kháng mà để vợ nâng về nghỉ ngơi.
“Trước tiên anh cứ ở trong phòng nghỉ ngơi, em có việc phải đi ra ngoài một chuyến.” Tô Hân Nghiên đắp chăn cho chồng.
“Được.” Ninh Viễn Hàng cũng không hỏi vợ muốn đi đâu, chỉ gật đầu theo tiếng, tỏ vẻ chính mình đã biết.
“Đi sớm về sớm.”
“Ừm.” Tô Hân Nghiên đứng dậy đi ra ngoài, nói với mẹ chồng và bọn nhỏ một tiếng nhờ chăm sóc tốt cho Ninh Viễn Hàng , lúc này mới đạp xe, đi ra cửa.
“Mẹ muốn đi đâu?”
Tiểu Tại Tại trong lòng n.g.ự.c ôm một cái túi vải nhỏ, nhìn thấy bóng dáng mẹ ra cửa, nghi hoặc mà nghiêng đầu nhỏ.
“Không biết.” tâm tình hiện tại của Ninh Hiên rất không vui, cũng không muốn phản ứng vấn đề của em gái.
Không để bụng chuyện anh ba đáp cho có lệ, Tiểu Tại Tại một tay ôm chặt túi vải nhỏ, một tay lôi tay áo của Ninh Hiên, cùng cậu ra cửa: “Đi thôi, chúng ta đi tìm chị Tiểu Hoa chơi.”
Vốn dĩ Ninh Hiên nhìn thấy em gái hỗ trợ đi chiếu cố ba ba, còn tưởng rằng hôm nay không cần ra cửa đâu.
Còn đang mừng thầm, kết quả chưa được tí, bé liền lập tức lại đây nháo muốn ra cửa chơi, còn mang theo một cái váy nhỏ, nói là làm đạo cụ.
Đây là có ý tứ gì, không cần nói cũng biết.
Nội tâm Ninh Hiên run rẩy.
Ba ba ơi, sao ba ba không kiên trì thêm, thêm chút thời gian.
Có lẽ sau một thời gian, em gái sẽ có thể quên việc chơi trò chơi gia đình này.
Dưới ánh mắt như hổ rình mồi của Tiểu Tại Tại, Ninh Hiên quá rõ ràng dù mình có phản kháng thế nào cũng không thoát nổi cái ma chảo này, nên chỉ có thể ngoan ngoãn mà đi theo, ngoan ngoãn mà đến nhà thôn trưởng tìm Tiểu Hoa, lại ngoan ngoãn mà……
Bị bắt thay váy nhỏ.
Ninh Hiên khá gầy, không phải do thiếu ăn mà gầy, mà là bản thân chính là cái thể chất ăn bao nhiêu cũng không béo.
Tuy rằng gầy, nhưng lại rất khỏe mạnh, dáng người tinh tế đều, ngũ quan tinh xảo, trên má còn mang theo chút mỡ có nét đáng yêu của trẻ con, vì vậy đã làm tăng thêm vẻ ngây thơ trẻ con cho vẻ ngoài xinh đẹp của cậu.
Bằng cách này, cậu mặc chiếc váy nhỏ của em gái mình và quấn một bộ tóc giả ngụy trang bằng khăn trải giường.
Như một không phải vậy mà là một tuyệt sắc khuynh thành tiểu mỹ nhân.
Ngay cả Tiểu Tại Tại cùng Tiểu Hoa nhìn, đều không tự giác mà ngốc lăng một lúc.
“Mẹ thật xinh đẹp.”
Ninh Hiên nhướng mày, bắt đầu vào vai rồi à.
Cậu ho nhẹ một tiếng, cố ý nhéo giọng, dáng vẻ kệch cỡm mà nói: “Đi, con đó, lấy cho mẹ một tách trà.”
“Dạ.” Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn mà chạy đi lấy một phiến lá cây, cuốn vào, làm bộ đó là tách trà, ‘ rót ’ nước vào tách cho ‘ mẹ ’ uống: “Mẹ, chè đây.”