Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 89
Cập nhật lúc: 2024-09-08 21:49:24
Lượt xem: 76
Trần gia thôn, Ninh gia.
Từ bảy ngày trước khi nhận được tin con trai cùng con dâu và cháu gái nhỏ sẽ về, bà Ninh vẫn luôn đứng ngồi không yên.
Đã hy vọng bọn họ mau trở về, lại lo lắng trên đường bọn họ có thể xảy ra chuyện gì hay không.
Tại đây loại nôn nóng cảm xúc tra tấn hạ, nàng hợp với vài thiên cũng chưa có thể nghỉ ngơi tốt.
Thật vất vả, đã tới rồi bọn họ trở về.
Bà càng lo âu.
Từ tối hôm qua tới giờ, bà Ninh mãi không ngủ được, buổi sáng bốn giờ đã bò dậy, loay hoay đây đó, tóm lại là phải tìm cho mình một việc gì đó, nếu không sẽ luôn suy nghĩ lung tung.
Hôm nay trùng hợp cũng là ngày họp chợ.
Bà ước lượng thời gian mở cửa, đi ngang qua chợ mua hai cân thịt và một khúc xương lợn lớn, rồi định quay lại hầm canh xương cho con trai, người xưa thường nói, thiếu gì bổ gì.
Thịt thì làm thành thịt kho tàu, con dâu thích ăn món này.
Mua xong thịt, bà lại suy nghĩ cháu gái nhỏ thích ăn ngọt, liền mua cho mỗi người trong nhà một cây kẹo hồ lô.
Tính toán mãi nhưng bà lại quên mất mua cho chính mình.
Lăn lộn một phen, khi về đến nhà, đã quá 9 giờ sáng, rất nhanh sẽ 10 giờ.
Bà nhớ rõ con trai con dâu là 10 giờ rưỡi xuống xe lửa, nếu không bị muộn.
Cũng không biết lúc này đã đi đến đâu?
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên tâm, bà Ninh đang chế biến nguyên liệu trên tay được nửa chừng thì thò đầu ra khỏi bếp hô lớn: “Tiểu Hàn, Tiểu Hàn.”
Bà muốn kêu cháu trai cả đạp xe đạp đến ga tàu hỏa đón người về.
Kết quả gọi nửa ngày không động tĩnh, đang lúc bà Ninh nghĩ ra đi tìm người, liền thấy Ninh Hiên đang ăn kẹo hồ lô, lảo đảo lắc lư mà từ trong phòng cậu chiu ra.
“Bà nội, anh ấy đã sớm đạp xe ra khỏi nhà từ lâu rồi.”
“Đi từ bao giờ, sao bà không biết?” Bà Ninh nhớ rõ thời điểm mình mua xong thịt về nhà, ba cháu trai vẫn còn ở nhà.
“Lúc mà bà vào phòng bếp.” Ninh Hiên nói.
Vốn dĩ cậu cũng muốn đi theo đi, nhưng là anh hai nói không thể đều đi hết được,bảo cậu ở nhà thông báo cho bà nội, cậu lúc này mới không đi nữa.
Kỳ thật Ninh Hiên hoài nghi chắc là anh hai không muốn cùng mình chen chúc trên cái ghế phụ, cho nên mới không mang theo cậu đi.
“Được rồi.” Biết hai đứa cháu trai đã đi, bà Ninh yên tâm tiếp tục nấu ăn.
Nước hầm xương phải ninh cả tiếng đồng hồ, mong sao kịp thời gian con trai con dâu và cháu gái nhỏ về..
*
Xe lửa trễ một giờ.
Dự tính 10 giờ rưỡi là dừng mà 11 giờ rưỡi mới dừng lại được, hai anh em Ninh Hàn Ninh Hàng phải đợi hẳn một tiếng đồng hồ mới gặp được người.
Thời điểm hai anh em đi thì dễ dàng, cưỡi một chiếc xe đạp bay nhanh tới, nhưng thời điểm trở về lại khó khăn.
Chủ yếu là ba ba bọn họ chân bị thương thành như vậy, không thể ngồi xe đạp.
“Chúng ta phải nào trở về như thế?” Ninh Hàn gãi gãi đầu, không biết làm sao hỏi.
“Ngồi xe bò.” Tô Hân Nghiên nói, ánh mắt cô dừng lại ở trong đám người ở ga tàu hỏa tìm, rất nhanh đã tìm được thân ảnh Trần Thất gia cùng chiếc xe bò quen thuộc: “Trần Thất gia ở kia kìa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-89.html.]
Cô chỉ tay, mọi người lập tức theo qua xem đi, quả nhiên thấy Trần Thất gia gia cùng Đại Ngưu của ông.
“Thông minh nha.” Ninh Hàn bội phục mà giơ ngón tay cái lên với mẹ.
“Mẹ chung quy vẫn là mẹ con.” Tô Hân Nghiên cười đắc ý.
Trước khi trở về, cô đã gọi điện thoại cho Thôn Ủy Hội Trần gia thôn bên kia, ngoại trừ thông báo thời gian cụ thể ba người sẽ về, cũng cố ý nhờ thôn trưởng cùng Trần Thất gia nói một tiếng, nhờ người ta đánh xe bò lại đây đón người.
Chân Ninh Viễn Hàng như vậy, khẳng định chỉ có thể ngồi xe bò về.
Các phương tiện giao thông khác hoặc là không có trong thời đại này, hoặc họ không thể mượn được.
Ví như ô tô.
Cho nên xe bò là lựa chọn tối ưu nhất.
Cách đó không xa Trần Thất gia nhìn thấy bọn Tô Hân Nghiên, vội vàng khua xe bò lại đây, ông nhìn qua trên dưới Ninh Viễn Hàng một lần, chưa nói khác, chỉ là nói: “Con trở về là tốt rồi.”
Đến nỗi chuyện khác, đều không bằng việc quan trọng là giữ mạng sống.
“Chú Thất.” Ninh Viễn Hàng đối với Trần Thất gia gia gật gật đầu, chào hỏi một cái, sau đó ở thê tử nâng tiếp theo điểm điểm ngồi trên xe bò.
Trước khi lên xe, anh nhìn thấy trên xe bò được dải một tầng rơm rạ, hơi sửng sốt, ngay sau đó lại khôi phục như thường.
Chỉ là trong mắt đen nhánh nhiều hơn một tầng xúc động.
“Cảm ơn chú Thất.” Tô Hân Nghiên tự nhiên cũng chú ý tới chi tiết nhỏ này, không khỏi cảm động mà cảm ơn Trần Thất gia.
Ngồi xe bò sẽ xóc nảy, cô tính toán sau khi lên sẽ lấy quần áo trong ba lô giúp quấn chân chồng lại, tận lực giảm ảnh hưởng, tránh làm tổn thương vết thương chưa lành.
Không nghĩ tới Trần Thất gia sớm liền suy xét đến điểm này, tri kỷ mà dải một tầng rơm rạ mền mại lên trước đó.
“Đừng chậm trễ, nhanh lên xe, tôi còn phải ăn cơm trưa nữa.” Trần Thất gia không thích ứng được với những cảm xúc này, chỉ có thể banh một gương mặt già lãnh túc, thúc giục bọn họ nhanh đi lên.
“Nhìn cháu này, đều đã quên hiện tại cũng không còn sớm.”
Tô Hân Nghiên xin lỗi mà cười, vốn định ôm con gái lên xe, kết quả Tiểu Tại Tại nháo muốn ngồi xe đạp cùng hai anh trai, cô liền dứt khoát đều dỡ xuống hành lý trên xe con cả xuống, chất đống ở trên xe bò, sau đó nhanh chóng lên xe bò, tùy ý kia ba anh nhà kia, ngồi bẹp cả lốp xe.
Ninh Hàng kỳ thật không thích cùng em gái ngồi xe ghế sau.
Anh thích sạch sẽ, mà Tiểu Tại Tại tuy nói được mẹ hàng ngày lau người cho, trên người cũng không bẩn lắm, nhưng sáu ngày bé không gội đầu, đầu tóc đã bóng đến mức có thể xào rau.
Càng nhìn càng khiến Ninh Hàng khó chịu.
Nhưng em gái anh lại y như con giun trong bụng anh vậy, không biết trước đó anh đã nói cái lời nào đó nguy hiểm, mà cứ như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm anh, nước mắt tụ ở hốc mắt đang chờ chảy xuống.
Cái bộ dáng mà nếu như anh dám nói một câu ghét bỏ dù ở mức nhỏ nhất, liền lập tức khóc cho anh xem.
Nghĩ đến bị ma âm tra tấn, đầu nhỏ thông minh của Ninh Hàng làm anh sáng suốt mà lựa chọn thương tổn nhẹ thôi.
Câm miệng, lên xe, ôm em gái.
Tiểu Tại Tại người đang nép mình trong vòng tay thơm mát của anh hai, bé đã mãn nguyện, bé mở cái miệng nhỏ và cười hạnh phúc, và những giọt nước mắt trong mắt bé tan biến ngay lập tức.
Trong lúc vô tình nhìn thấy một màn này- Tô Hân Nghiên: “……”
Quả nhiên, bé con nhà cô rất có năng lực của diễn viên.
Xe bò chậm rì rì mà đi, những trận xóc nảy nhẹ đã được rơm đỡ, căn bản đối với cái chân bị thương của Ninh Viễn Hàng không tạo được ảnh hưởng lớn.
Anh nửa ngồi trên xe, nghiêm túc mà đánh giá phong cảnh quê nhà.
Đã lâu không trở về, quê nhà vẫn như cũ là hình dáng quen thuộc ấy, thay đổi không lớn.