Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 82
Cập nhật lúc: 2024-09-07 14:47:14
Lượt xem: 67
Không phải bởi vì phương diện tinh thần của anh có vấn đề, mà thân thể anh…… Rất có thể sẽ bị tàn tật, không thể gánh vác được chức trách của làm một quân nhân bảo vệ quốc gia.
Lãnh đạo Quân khu thật ra đã tới tìm anh nói qua, cũng đã công tác tư tưởng với anh.
Hứa hẹn qua nếu thật sự anh không muốn xuất ngũ, có thể chuyển sang làm công chức nhà nước, nhưng Ninh Viễn Hàng lại cự tuyệt.
Anh không muốn liên lụy mọi người, cũng không muốn tăng thêm gánh nặng cho quân ngũ, cho nên vẫn lựa chọn con đường thống khổ nhất kia.
Tô Hân Nghiên có thể hiểu được quyết định của anh.
Cô hiểu, người nam nhân này là thật sự nhiệt tình yêu thương chức nghiệp quân nhân này, đối với anh mà nói, đây không chỉ là một phần công việc, mà là ước mơ của anh, là vinh quang cả đời của anh, cũng là một bộ phân của sinh mệnh này.
Nhưng hôm nay, anh buộc phải bỏ lại tất cả những điều này..
Không kém gì việc phá đi một nửa sinh mệnh của anh.
Nhưng mà không có biện pháp, hiện thực chính là như vậy lạnh lùng mà tàn khốc.
Ngoài việc hai người ôm nhau khóc lóc, hung hăng mà phát tiết hết đi, ngày hôm sau vẫn phải kiên cường mà đứng dậy, đối mặt với cuộc sống tương lai.
“Ba ba không khóc.”
“Mẹ không khóc.”
Hai người lớn ôm nhau khóc lóc, Tiểu Tại Tại còn không rõ đã xảy ra chuyện gì lại ở vội vàng hai đầu an ủi.
Cuối cùng không dỗ được, bé dứt khoát cũng khóc nốt cho đủ bộ.
“Ô oa a a……”
Bị tiếng khóc của con gái kinh động, Tô Hân Nghiên cùng Ninh Viễn Hàng vội ngừng nước mắt, quay đầu ôm con gái dỗ dành.
Nhưng kỳ diệu thay, bị đứa trẻ chen ngang như thế này, nỗi buồn trong lòng hai người dịu đi rất nhiều.
*
Buổi chiều.
Tô Hân Nghiên về nhà làm xong cơm thời điểm đưa tới, nhìn thấy lãnh đạo của Ninh Viễn Hàng đến thăm hắn.
Cô không tùy tiện đi vào, mà đứng ở ngoài cửa kiên nhẫn mà đợi trong chốc lát, không đi quấy rầy bọn họ.
Cửa không được bảo đảm chắc chắn nên tự nhiên không có tác dụng , người bên trong khi nói chuyện cũng không cố ý hạ giọng, từ khe cửa âm thanh truyền ra.
“Thật sự quyết định muốn xuất ngũ? Không hề suy xét lại? Cậu cũng biết, tôi vẫn luôn thực sự thưởng thức cậu, cậu là một nhân tài, dù có thay đổi chức vị, nhưng cũng như cũ có thể vì quốc gia làm sáng giá trị bản thân, cống hiến cho xã hội, không nhất định phải rời khỏi.”
Lãnh đạo tận tình khuyên bảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-82.html.]
Nhưng Ninh Viễn Hàng đối với việc quyết định của chính mình đã ra, rất kiên định.
“Thực xin lỗi, quân ủy, thực sự tôi muốn xuất ngũ, ngài đã biết, thân thể này của tôi…… Đã không thích hợp tiếp tục lưu lại nơi này, hơn nữa, sau nhiệm vụ lần này, tôi phát hiện…… Tôi có sự sợ hãi, tôi bắt đầu xuất hiện tâm lí khiếp sợ, không bao giờ có thể giống như trước kia quyết chí tiến lên, không sợ không sợ, tôi đã…… Không phải là một người có đủ tư cách làm quân nhân.”
“Nói bậy! Quân khu này người nhát gan có rất nhiều, tôi rất ghét những tên nhát gan đó, cậu không phải là người như vậy!”
Nghe không được lời nói ủ rũ này, lãnh đạo mắng chửi một tiếng, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.
“Thôi được rồi, nếu cậu đã quyết định, tôi cũng không thể miễn cưỡng cậu nữa, công lao lần này cậu lập được rất lớn, nên khen thưởng ta sẽ xin xuống dưới, cũng tranh thủ cho cậu, tìm một đơn vị nào đó tốt mà chuyển đi, cái này là cậu nên được, không được ngốc không mà cự tuyệt, để tôi biết tiểu tử ngươi dám học những cái tên ngốc c.h.ế.t sống không chịu đi đơn vị chuyển nghề nhận chức, bỏ qua tâm ý này của tôi, làm hại lão tử uổng phí công phu,tôi sẽ đi xe lửa qua đó mà đạp c.h.ế.t cậu!”
“Sẽ không.”
Ninh Viễn Hàng hiển nhiên bị sự táo bạo của lãnh đạo làm cho có chút bất đắc dĩ: “Tôi còn có một gia đình phải nuôi mà.”
Tuy rằng tính cách của anh có chút cố chấp, nhưng cũng không phải cái loại mềm cứng không ăn.(ý nói đầu gỗ đó)
Hơn nữa, quân nhân giải ngũ chuyển ngành, quân đội giao cho đơn vị sắp xếp nhậm chức, là phúc lợi bọn họ nên được hưởng, đương nhiên anh sẽ không ngu ngốc từ chối.
Thấy anh nghe lời, lãnh đạo sắc mặt lúc này tốt đẹp rất nhiều.
Sau đó lại an ủi Ninh Viễn Hàng vài câu, liền đứng dậy rời đi: “Nếu quyết định rồi, chỉ cần cậu không hối hận là được, kế tiếp tôi có việc cần cậu làm, bảo đảm thỏa đáng, trước tiên cậu nên dưỡng thương tật tốt, đừng có nhọc lòng vì những chuyện không đâu vào với đâu.”
Đi ra khỏi phòng bệnh , nhìn thấy Tô Hân Nghiên đứng ở cửa, thoáng gật đầu, công đạo một tiếng:
“Chiếu cố cậu ấy thật tốt.”
“Tôi sẽ.”
Tô Hân Nghiên nhìn theo lãnh đạo của Ninh Viễn Hàng đi, lúc này mới vào trong phòng bệnh.
“Không phải anh vẫn luôn dỗi không chịu uống cháo trắng nhạt nhẽo sao? Hôm nay giữa trưa em cho nấu bát canh gà, ngồi dậy uống lấy hớp này”
Ninh Viễn Hàng tự mình chống tay, chậm rãi ngồi dậy.
“Tại Tại đâu?”
Anh theo phía sau vợ nhìn ngó, không nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé của con gái.
“Buổi sáng dậy sớm, mệt rã rời, hiện tại đang ngủ ở kí túc xá, em đi đưa cơm cho anh trước, sau đó trở về đưa bé lại đây.” Tô Hân Nghiên một bên đem bát đĩa lấy ra tới đựng canh, một bên nói.
“Vất vả cho em rồi.” Ninh Viễn Hàng đau lòng.
Sau khi vợ đến đây, cô không được nghỉ ngơi một giây phút nào, mỗi ngày mở mắt ra là phải chạy đôn chạy đáo lo cho anh và con gái, mới được một tuần mà trên người cô gái ấy toàn là sự mệt mỏi và quanh mắt đã có quầng thâm.
Những việc đó Ninh Viễn Hàng đều thấy, cảm động đồng thời cũng rất đau cho cô.
Càng có chút áy náy, cảm thấy là mình liên luỵ vợ con.