Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 78
Cập nhật lúc: 2024-09-06 20:01:53
Lượt xem: 50
“Có ăn trộm.” Tiểu Tại Tại cũng nói rất nhỏ: “Bọn họ không ngủ được, muốn chờ mọi người đều ngủ sau đó mới bắt đầu trộm đồ.”
“Bọn họ? Có mấy người, đều ngồi ở nào?” Tô Hân Nghiên truy vấn.
“Ba người, liền ngồi ở cuối cùng một chỗ.” Về phần hàng cuối cùng đằng kia, Tiểu Tại Tại nói không rõ, nhưng Tô Hân Nghiên đáy lòng đại khái đã hiểu rõ.
Vừa khi cô ôm con gái đi qua chỗ toa xe kia, Tiểu Tại Tại mới nhìn thấy mặt ăn trộm.
Biết chuyện này, Tô Hân Nghiên cái gì cũng chưa nói, mà tiếp tục ôm con gái dỗ dành: “Chúng ta trở về đi, ngủ sớm chút, ngày mai lên là có thể thấy ba ba của con.”
“Mẹ, chúng ta không bắt trộm sao?”
Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn ôm cổ mẹ, tiểu nãi âm tràn ngập nghi hoặc.
“Có bắt, nhưng chúng ta không thể đi bắt.” Hai người họ mà tự đi bắt thì quá nguy hiểm.
Tô Hân Nghiên đối với giá trị vũ lực của chính mình không tin tưởng.
Trở về toa xe, sau khi dỗ con gái ngủ, lúc này mới quay đầu nhìn về phía ông Thẩm cùng đồng chí quân nhân bên cạnh .
“Đồng chí, xin hỏi cô có chuyện gì sao?” Chú ân nhân nhạy bén mà chú ý tới ánh mắt Tô Hân Nghiên muốn nói lại thôi.
Tô Hân Nghiên không có trực tiếp trả lời câu hỏi hỏi của người quân nhân, ngược lại là quay đầu trước trưng cầu ý kiến của ông Thẩm: “Vị đồng chí này, có thể hay không cho phép chú quân nhân giải phóng này ra ngoài nói chuyện với tôi một chút được không? Tôi có chút chuyện muốn báo cáo với đồng chí ấy.”
Cô biết giữa hai người , chủ sự chính là ông Thẩm.
Ông Thẩm tự hỏi một lát, gật đầu, đối với người quân nhân phân phó nói: “Tiểu Trịnh, cậu cùng vị nữ đồng chí này đi một chuyến đi.”
Ông nhìn ra đối phương hẳn là có chuyện tương đối quan trọng muốn nói.
Tiểu Trịnh đứng dậy đi theo Tô Hân Nghiên đi ra ngoài, hai người bên ngoài đơn giản giao lưu không quá ba phút, liền cùng nhau trở lại.
Xong xuôi mọi việc, Tô Hân Nghiên làm như không có việc gì, bò lên trên giường ôm nữ nhi cùng nhau ngủ, mà Tiểu Trịnh sắc mặt ngưng trọng, cúi đầu tiến đến bên tai ông Thẩm thấp giọng nói hai câu.
“Chuyện này nếu như chúng ta gặp, kia tự nhiên phải quản, cậu xử lý một chút, Nếu như ta ở trong xe một mình hoặc đi ra ngoài, nhất định sẽ có chuyện.”
Trong bóng đêm, Tô Hân Nghiên nghe thấy được tiếng nói có phần già nua của ông Thẩm vang lên.
Ngay sau đó, là là thanh âm cửa toa xe bị mở ra rồi đóng lại, cùng với tiếng bước chân rời đi.
Nghe thấy thanh âm này, Tô Hân Nghiên cũng yên tâm, ôm con gái bình yên ngủ say.
Những gì cô không thể xử lý đương nhiên có thể giao cho người có thể xử lý, như vậy sẽ không làm trái lương tâm của cô, cũng có thể tránh cho bản thân và con gái gặp nguy hiểm.
Sau khi nửa đêm, trong toa xe nội tựa hồ nổi lên một trận thanh âm ồn ào.
Tiểu Tại Tại bị đánh thức, rầm rì hai ba câu, lại bị mẹ nhẹ nhàng vỗ, được dỗ ngủ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-78.html.]
Chờ đến khi ánh sáng mặt trời chiếu vào, xe lửa cũng đã vững vàng tiến đến sân ga, đến đích của hai mẹ con.
—— ga tàu hỏa thành Tây Bắc.
“Tại Tại, ôm chặt mẹ, ngàn vạn không thể buông tay biết không?” Tô Hân Nghiên trên lưng cõng một cái ba lô to, trên tay còn dắt theo một cục bột, gian nan mà theo dòng người xuống xe lửa.
Cô sợ đứa trẻ bị đẩy ra ngoài rồi bị lạc mẹ, cho dù một tay đã ôm chặt lấy cô, cô vẫn lo lắng khuyên nhủ.
“Dạ.” Tiểu Tại Tại đôi tay gắt gao mà ôm cổ mẹ, không dám lơi lỏng mảy may cái tay.
Thật vất vả, xuống xe lửa, mẹ con hai người đều bị ép đến rối tung tù mù, hình dung chật vật.
“Hà, không nghĩ tới chúng ta tránh được cái vận bị ép trong dòng người đông nghịt khi lên xe, mà lại không tránh được khi xuống xe, thật thảm.” Tô Hân Nghiên bất đắc dĩ mà cảm thán nói.
Tựa hồ cảm thấy mẹ nói thực buồn cười, Tiểu Tại Tại sau khi nghe xong , vẫn luôn cười khanh khách không ngừng.
Bé ủ rũ khi ở trong xe, nhưng khi bước xuống xe bé đã cảm thấy dễ chịu hơn, điều này cũng khiến Tô Hân Nghiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cô cũng sợ sau khi đi cả một hành trình dài và vất vả như vậy con gái sẽ xảy ra cái gì vấn đề, nhưng bé vẫn vui vẻ là được rồi.
“Mẹ xem xem, như thế nào mới tìm được nơi ba ba con đang ở.”
Ôm con gái đi ra sân ga, Tô Hân Nghiên tùy ý một khu đất trống, trước tiên đem hành lí trên người hạ xuống, lấy ra một bàn tay tới, cho vào túi tìm tòi, tìm ra một tờ giấy bị nhăn dúm dó lại.
Phía trên viết địa chỉ quân khu nơi Ninh Viễn Hàng ở, còn có cũng như một lộ trình đơn giản về phía trước.
“Xuống ga tàu hỏa, chúng ta còn phải đi lên xe buýt, sau đó lại đi vào nội thành, xuống trung tâm thành đi hai km nữa, mới có thể tìm được ba ba con.”
Nhìn cái tờ chỉ đường phức tạp này, Tô Hân Nghiên đau đầu mà xoa xoa thái dương, lại chỉ có thể nhận mệnh mà một lần nữa xuất phát.
“Hy vọng trước trời tối có thể thấy ba ba con đi.”
Cô cố ý nói chuyện với con gái một cách thoải mái, không đề cập đến việc họ có thể sẽ không gặp ba ba của đứa trẻ.
Cái loại kết quả này, cô chưa từng một lần suy nghĩ.
Phảng phất chỉ cần không nghĩ, liền sẽ không xuất hiện.
“Tại Tại muốn xuống dưới, Tại Tại có thể tự đi.” Tiểu Tại Tại nhìn thấy mồ hôi trên trán mẹ, lo lắng mẹ quá mệt mỏi, nháo muốn xuống dưới tự đi.
“Được rồi, tự đi cũng được nhưng phải nắm tay mẹ thật chặt, đừng chạy loạn.”
Tô Hân Nghiên cũng thật sự mệt quá sức, phối hợp mà khom lưng thả con gái xuống, ngược lại nắm tay bé đi.
Trọng lượng trên người ít đi hơn chút, cô chắc chắn có thể thư giãn được rất nhiều.
Còn chưa đi ra vài bước, Tiểu Tại Tại đột nhiên lôi kéo ống quần mẹ, tay nhỏ chỉ về một phương hướng, nhắc nhở nói: “Mẹ, mẹ xem, cái kia là tên của mẹ phải không?”