Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 77
Cập nhật lúc: 2024-09-06 10:55:30
Lượt xem: 79
Xe lửa vẫn xình xịch chạy ngày đêm, Tiểu Tại Tại uể oải đang khoanh chân ngồi trên giường, đôi tay nhỏ bé đang chơi đùa với một chú thỏ bông bị giặt sạch đến mức trắng toát.
Chú thỏ nhỏ này được khâu lại với nhau từ các loại vải vụn.
Vì nguyên nhân hạn chế về mặt nguyên liệu, cho nên dù tài nghệ của người làm ra con thỏ có giỏi đến đâu, thì thỏ con vẫn có chút không đẹp mắt.
Nhưng nó lại là đồ vật mà Tiểu Tại Tại thích nhất, cũng là vật trấn an của bé con.
Đây là món quà mà bà Ninh tặng khi chúa gái nhỏ được tròn một tháng, Tiểu Tại Tại từ nhỏ ôm đến lớn, vẫn luôn không rời, ngày nào bé cũng nâng niu, nếu không có con thỏ nhỏ này thì đêm nào bé cũng không ngủ được.
Lần này đi ra ngoài, khả năng nghĩ đến cô chúa gái nhỏ lần đầu tiên xa nhà sẽ đối với hoàn cảnh lạ lẫm sẽ cảm thấy sợ hãi, cho nên vào thời điểm bà Ninh thu dọn hành lí, còn cố ý đem con gấu bông nhỏ này vào hành lí cho cháu gái.
Hiện tại đã hơn 9 giờ tối, chỉ cần chờ đến bình minh, hai mẹ con cô là có thể đến nơi.
Hành trình sáu ngày sáu đêm , mặc dù là giường mềm, cũng khiến người ta rất là khó chịu.
Khó chịu nhất có lẽ chính là không thể tắm rửa.
Tiểu Tại Tại còn may, Tô Hân Nghiên mỗi ngày vào ban đêm, đều sẽ thừa dịp mọi người ngủ say, lúc ấy tolet không có người, bế con gái lên và đi lấy chút nước nóng, sau đó vào toilet cầm khăn lông lau người tắm rửa cho bé.
Nhưng đến phiên chính mình, lại chỉ có thể đơn giản rửa chân tay mặt mũi, ngay cả quần áo cũng không dám thay, dũng cảm lắm cũng chỉ đổi áo ngoài.
Tình trạng như vậy diễn ra gần một tuần, đặc biệt là hiện tại thời tiết còn nóng bức, dễ dàng ra mồ hôi, người đã sớm nhễ nhại mồ hôi.
Cũng may Tiểu Tại Tại không ghét bỏ mẹ, mỗi ngày buổi tối còn nguyện ý thành thật ngủ ở trong lồng n.g.ự.c mẹ.
“Người bạn nhỏ.”
Tựa hồ cảm thấy có chút nhàm chán, ông Thẩm ở đối diện cùng Tiểu Tại Tại hỏi vài lời: “Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cháu không phải là người bạn nhỏ, tên của cháu là Ninh Tại Tại.” Tiểu Tại Tại nghe thấy tiếng ngẩng đầu, nhìn về phía ông Thẩm, tiểu nãi âm thanh thúy, rất nghiêm túc mà sửa lại.
“Hảo hảo, Tiểu Tại Tại, nói cho ông Thẩm biết, ngươi năm nay cháu bao nhiêu tuổi?” Ông Thẩm cười ha hả mà nói chuyện với Tiểu Tại Tại , thay đổi xưng hô với bé.
“Năm tuổi ạ.” Tiểu Tại Tại vươn một bàn tay, năm ngón tay mở ra, khoa tay múa chân cho ông Thẩm xem.
bé sinh vào đầu tháng năm, còn vừa lúc liền sinh vào ngày Quốc tế Lao động, cho nên năm nay sinh nhật đã qua, cũng đã năm tuổi rồi.
“Thì ra cháu đã năm tuổi.” ông Thẩm có chút kinh ngạc.
Người bạn nhỏ này trông thật bé, giống như cái bánh bao nhỏ, ông còn tưởng rằng nhiều nhất bé ấy mới ba bốn tuổi.
“Hai vị đồng chí này là muốn đi đâu?” Trạng thái của hai mẹ con nhà này ông Thẩm có phát hiện, biết các cô hẳn là ngồi xe lửa rất lâu rồi, cũng không biết là vì cái gì mà phải lặn lội đường xa như vây.
“Đi thăm ba ba.” Điểm này Tiểu Tại Tại nhớ rất rõ ràng.
“Thăm ba ba? Ba ba cháu là đang làm nghề gì?” Hướng xe này đi về phía Tây Bắc,chỗ kia vừa hẻo lánh lại hoang vắng, dân cư thưa thớt, hoàn cảnh sinh hoạt vô cùng gian khổ.
Thường thì không phải vì tính chất đặc thù của công việc, giống như ông, lần đi này chính là bị phía trên triệu đi hỗ trợ nghiên cứu thực nghiệm; hoặc là bản thân chính là dân bản xứ, lại hoặc là thanh niên trí thức xui xẻo bị phân phối xuống nông thôn đến bên kia đi, có rất ít người chủ động đến bên kia sinh hoạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-77.html.]
Ông Thẩm đột nhiên tò mò thân phận của ba ba cô bé này.
“Ba ba cháu cũng là một người quân nhân quang vinh.” Tiểu Tại Tại theo bản năng mà nhìn về phía chú quân nhân giải phóng- người đồng hành cùng ông Thẩm.
“Vậy ba ba cháu thật đúng là một đại anh hùng!” Ông Thẩm nghe vậy, không khỏi kính nể ba ba của đứa nhỏ.
Mỗi một vị quân nhân canh giữ biên cảnh, đều là đại anh hùng bảo vệ quốc gia.
Nghe được ông lão kia khen ba ba bé, Tiểu Tại Tại vui vẻ mà nhấp miệng cười.
Một già một trẻ hàn huyên chút đề tài đơn giản, hầu như toàn là ông Thẩm hỏi Tiểu Tại Tại trả lời.
Tiểu Tại Tại trên cơ bản nếu biết đều trả lời.
Ông Thẩm vốn ban đầu cho rằng này bé chỉ là tiểu hài tử đơn thuần, còn không hiểu nếu nói chuyện với người lạ phải chú ý không cần tiết lộ quá nhiều thông tin cá nhân, lại không chú ý tới, toàn bộ hành trình cùng ông nói chuyện phiếm Tiểu Tại Tại tầm mắt cũng không cách xa mặt ông.
Trên thực tế, Tiểu Tại Tại sau khi xác nhận đối phương thật sự đối với bọn họ mẹ con vô hại, mới có thể dễ nói chuyện như vậy.
Điểm này, Tô Hân Nghiên cũng rõ ràng, cho nên cô cũng không ngăn cản con gái cùng đối phương đáp lời.
Nhìn thời gian sắp đến 11 giờ, đánh giá mọi người đều ngủ say, Tô Hân Nghiên cầm lấy khăn lông và cái ấm tạm thời làm chậu rửa mặt, bế con gái vào tolet tắm rửa.
Tiểu Tại Tại được mẹ lau từ đầu đến cuối, sau đó thay quần áo cũ bao nãy vừa mặc.
Ngoài những bộ đang mặc, bé chỉ mang theo ba bộ quần áo.
Ở trên xe khẳng định không chỗ ngồi giặt quần áo, chỉ cần trẻ con không di chuyển quá nhiều, căn bản không ra nhiều mồ hôi.
Cho nên Tô Hân Nghiên cho bé một kế hoạch hoàn hảo, một bộ quần áo mặc hai ngày, chờ khi xuống xe, bé vẫn là thơm tho mềm mại như một thiên thần nhỏ.
Lúc này bánh bao sữa đang được mẹ bế, đi từ đuôi thùng xe toilet hướng về toa xe của hai người đang ở.
Phải đi về toa giường mềm, yêu cầu đi ngang qua một vài toa giường cứng.
So sánh với giường mềm,toa giường cứng có rất nhiều người, hoàn cảnh cũng có vẻ cực kỳ chen chúc hẹp hòi, bên trong thậm chí còn có mùi khó chịu.
Có mùi như mùi tất hôi hòa với mồ hôi.
Tiểu Tại Tại ngửi thấy phải che lại cái mũi nhỏ, thiếu chút nữa không thể hô hấp.
Bé nhăn lại khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt vô thức quét qua một mảnh một chỗ ngủ có rất nhiều người, đột nhiên một ngưng, tiểu thân mình cũng bản năng cứng đờ.
Tô Hân Nghiên người đang bế đứa trẻ, ngay lập tức nhận thấy sự kỳ lạ của cô bé.
Cô bất động thanh sắc mà duỗi tay, che lại nửa khuôn mặt của con gái, nhìn như giúp bé ngăn cản mùi hôi, trên thực tế lại bưng kín miệng bé, không cho bé nói chuyện.
Chờ khi đi ngang qua khu vực này một đoạn xa, cô mới tìm một góc toa xe không có ai, cúi đầu dò hỏi co gái.
“Làm sao vậy?” Thanh âm ép tới cực thấp, phòng ngừa bị người khác nghe thấy.