Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 692
Cập nhật lúc: 2024-10-29 14:29:13
Lượt xem: 5
Sau khi ăn sáng xong, bốn tổ khách quý bắt đầu làm nhiệm vụ hôm nay.
-- Mỗi nhóm học một nghề thủ công từ những người thợ thủ công địa phương và cần phải tạo ra một sản phẩm hoàn chỉnh.
Chỉ khi làm ra được một món đồ thành phẩm hoàn chỉnh thì mới có thể đổi được nguyên liệu cho bữa trưa, nếu không phải thì phải tự giải quyết vấn đề đó.
Nghề thủ công mà mỗi tổ học học thì sẽ do hình thức rút thăm quyết định.
Ninh Hiên và Tiểu Tại Tại bốc được việc cắt giấy, hai anh em Lạc Ngô Lạc Ngọc thì bốc được việc nhuộm vải, Trương Giai Giai là sản xuất giấy, mà Lan Ỷ thì khó nhất, điêu khắc gỗ.
Mà sau khi nhìn thấy nghề thủ công Lan Ỷ bốc trúng, Ninh Hiên âm thầm mặc niệm cho cô trong vòng mấy giây.
Điêu khắc, việc này đối với người mới học là quá khó khăn.
“Nếu không để tôi để với cô.” Lạc Ngô mắt thấy đại mỹ nhân bốc phải một đề khó như vậy, lập tức thể hiện phong thái quý ông của mình.
“Không cần.” x2
Hai thanh âm đồng thời vang lên cùng lúc, một tiếng đến từ chính bản nhân Lan Ỷ, một tiếng khiến người ta ngạc nhiên nhất, cư nhiên xuất từ miệng của Ninh Hiên.
【 Hú hú, đây là Tu La tràng trong truyền thuyết sao? 】
【 Đánh nhanh đi, đánh nhau đi, đánh nhau đi 】
【 Trời ơi, CP tui đu cũng có đường để ăn rồi, mừng vui khắp chốn! 】
……
Lan Ỷ ngạc nhiên nghiêng đầu liếc nhìn Ninh Hiên một cái, còn chưa nói cái gì, liền nghe anh nói: “Tôi đã học qua điêu khắc, đối với việc này coi như là có chút am hiểu, để tôi đổi với cô đi.”
Ba anh biết làm nghề mộc, Ninh Hiên khi còn nhỏ đã học được đôi chút, sau khi lớn lên vì để quay được một bộ phim điện ảnh hoàn hảo, đã cùng với diễn viên chính đi theo nhà điêu khắc học hai tháng, đúng thật là hiểu được đôi chút về điêu khắc.
Đương nhiên, cũng giới hạn trong việc hiểu đôi chút mà thôi.
Nếu nói tinh thông là không có khả năng.
“Không cần.” Lan Ỷ mỉm cười cảm ơn với Ninh Hiên: “Kỳ thật tôi cũng đã từng học qua điêu khắc, trình độ cũng coi như là tạm được.”
Đừng quên cô làm nghề gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-692.html.]
Nhiều môn nghệ thuật bất ly thân, có rất nhiều người học hội họa Trung Quốc bán thời gian để học điêu khắc, Lan Ỷ là một trong số đó.
Nhưng những tác phẩm điêu khắc của cô lại không nổi danh như tác phẩm tranh vẽ mà thôi, nhưng việc này không có nghĩa là không tốt, tương phản, kĩ thuật điêu khắc của cô có khi còn giỏi hơn tất cả những người có mặt tại nơi đây.
Cho nên cô nói ‘ tạm được ’, chẳng qua là đức tính khiêm tốn học hỏi từ cha ông mà thôi.
Ý thức được trình độ của mình cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ, Ninh Hiên cũng không xấu hổ, thần sắc của anh như thường mà lui về phía em gái, làm bộ chưa có chuyện gì phát sinh cả.
Chỉ cần anh không xấu hổ, thì người xấu hổ chính là người khác.
Từ Hao cầm lấy loa: “Được rồi, nếu mọi người đã bốc thăm được một nghề truyền thống xong rồi, mỗi người hãy cầm phiếu nhiệm vụ và lên đường."
Địa điểm học kỹ năng cần do khách tự tìm, tìm càng sớm thì bắt tay vào học và sản xuất càng sớm.
Chân ngắn của Tiểu Tại Tại chạy không nhanh, Ninh Hiên dứt khoát đưa tay ra bế bé lên, khiêng cục thịt nhỏ này đi đến mục đích luôn.
“Anh trai giá giá! Giá giá!”
Tiểu Tại Tại vốn muốn nói với anh trai là cố lên, nhưng do dọc đường đi quá sóc nảy, lên khi âm thanh xuất ra lại biến thành thanh âm khi cưỡi ngựa, Ninh Hiên nghe thấy thì dở khóc dở cười. (*)
(*) " Giá giá " (驾驾) / Jià jià/ và " Cố lên " (加油) / Jiāyóu/.
“Còn giá giá, em coi anh là ngựa cho em cưỡi à?”
Dứt lời, Ninh Hiên dứt khoát thỏa mãn nguyện vọng nhỏ của em gái, bế cả người bé lên cao, cho bé ngồi lên cổ cổ khóa lấy chân, biến mình thành ngựa cho em gái.
“Hì hì……”
Tầm mắt chợt được nâng lên cao, ngay từ đầu Tiểu Tại Tại còn khẩn trương một chút, hai bàn tay nhỏ nắm thật chặt lấy đầu của anh ba, qua một lát, thấy bản thân đã được anh trai giữ lấy một cách vững vàng, hẳn là không rớt xuống dưới, tức khắc lớn gan lớn mật, nở một nụ cười thật vui vẻ, lộ ra cái răng sữa nhỏ trắng tinh.
“Tại Tại ôm ổn chưa nào, anh tăng tốc đây.”
Ninh Hiên còn rất trẻ con, học hai tiếng kêu của ngựa, dùng chân đào lùi vài lần, sau đó tăng tốc sải bước về phía trước, khiến cho Tiểu tại Tại kinh ngạc đến mức ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u anh trai hơn, nhưng bé cảm thấy vậy trò chơi này thật thú vị, vui nhộn, những tiếng cười trên đường đi không ngớt.
Loanh quanh chơi hai anh em cuối cũng tìm được chỗ học cắt giấy.
Nơi này là một ngôi nhà cổ kính, bên trong có một bà lão, bà lão này là người thừa kế di sản văn hóa phi vật thể nghề cắt giấy.
Nhìn thấy hai anh tới học nghề đi vào cửa, bà lão còn rất nhiệt tình, đứng dậy lấy cho hai anh em mỗi người một bát nước đường đỏ trứng gà.