Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 682
Cập nhật lúc: 2024-10-29 13:54:34
Lượt xem: 7
Sét đánh giữa trời quang đã không đủ để hình dung tâm tình lúc này của bọn nhỏ, vừa nghe thấy phải nộp hết các món ăn vặt cùng với đồ chơi lên, các bé đã cảm thấy như thế giới sụp đổ đến nơi rồi.
Lan Như và Lạc ngọc đều khóc tại chỗ.
Trương Tử Tuấn thì tốt hơn một chút, nhưng khóe mắt của bé cũng đã rưng rưng, trên mặt là bộ dáng ủy khuất.
“Có thể cho em giữ lại một món đồ chơi, chỉ một món thôi, chỉ cần một thứ thôi là được rồi.” Trương Tử Tuấn vươn ra một ngón tay, năn nỉ chị gái.
Trương Giai Giai cũng rất khó xử: “Việc này chị không có biện pháp đáp ứng với em được, nếu không em thử đi xin phép chú đạo diễn xem, nếu chú ấy nói đồng ý thì em có thể giữ lại.”
“Dạ.” Nói là làm, Trương Tử Tuấn lạch bạch chạy tới trước mặt Từ Hao.
Đáng tiếc, chỉ nhận được một kết quả lãnh khốc vô tình.
Ngay sau đó, tổ hai người khóc thét nay thành tổ ba người.
Thấy một màn như vậy, trong khu bình luận như làn đạn pháo 【 ha ha ha……】.
Mà làm người ta ngạc nhiên nhất chính là, người không khóc duy nhất ở đây lại chính là người nhỏ nhất - Tiểu Tại Tại.
Người quay phim nhanh chóng dịch máy quay đến trước Tiểu Tại Tại, muốn nhìn thử phản ứng của tiểu gia hỏa khi nghe được tin dữ này, vậy mà có thể bình tĩnh như vậy, dù có bị tịch thu hết tất cả đồ ăn vặt và đồ chơi vẫn không khóc.
Dưới máy quay, chỉ thấy sau khi đạo diễn công bố tin dữ này, Ninh Hiên liền ngồi xổm xuống trước mặt em gái, để ngang hàng với tầm mắt của bé, ra vẻ vô thố hỏi: “Bây giờ chú đạo diễn nói bắt buộc em phải nộp hết tất cả các món ăn vặt và đồ chơi lên, làm sao bây giờ nha?”
“Làm sao bây giờ nha?”
Tiểu Tại Tại ngốc manh manh nhái lại câu nói của anh trai, bé do dự một chút, dùng ngữ khí thương lượng nói: “Vậy…… Nếu không, giao đi, thì bé ngoan phải ngoan ngoãn nghe lời nhé.”
Nói xong, bé còn vươn một cánh tay nhỏ ra, nhẹ nhàng vỗ lên bả vai của anh ba, ra dáng an ủi.
nếu không biết còn tưởng rằng người bị bắt giao hết tất cả đồ ăn vặt và đồ chơi mới chính là Ninh Hiên.
【 Mấy chị em, mọi người thấy hình ảnh này có gì đó không đúng lắm không? 】
【 Em gái đáng yêu an ủi anh trai, đây chính là hình ảnh ấm áp! 】
【 A a a…… Bé con thật là ngoan quá mà! 】
……
Trải qua một cuộc giãy giụa trong vô lực, hoặc là nói các bé đã được anh trai, chị gái dỗ dành, cuối cùng các bé vẫn rải rưng rưng hai dòng nước mắt, tiếc nuối vô hạn mà nộp ' cả mạng sống ' của bản thân lên.
Mà trong đó người tích cực nhất chính là Tiểu Tại Tại.
Tiểu gia hỏa chạy như một chú vịt nhỏ, kéo toàn bộ cả cái hành lý nhỏ của bản thân đã mang theo đến đây nộp hết lên cho chương trình, đã thế còn ra vẻ hào khí vạn trượng rồi nói với chị gái đứng cạnh chiếc thùng gỗ kia: “Cho chị!”
Hào khí thì là tiểu gia hỏa tự nhận, trên thực tế thì người nghe được chỉ thấy giọng sữa này quá đáng yêu.
“Cho chị cả chiếc va ly này, vậy đồ dùng cá nhân của bé đâu?”
Nhân viên công tác bị dáng vẻ này của bé làm cho dở khóc dở cười.
Ninh Hiên giải thích: “Quần áo của bé đều được để ở trong hành lý của tôi, còn chiếc va ly nhỏ kia thì để đồ ăn vặt và đồ chơi của bé”
“Ồ , thì ra là vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-682.html.]
Chị gái nhỏ hiểu ngầm gật đầu, sau đó không chút khách khí tịch thu toàn bộ cái va li nhỏ mà Tiểu Tại Tại kéo lại đây.
Chỉ trong chốc lát, cái thùng gỗ dùng để đựng những ' cả mạng sống ' của bé đã đầy ú ụ, bên trong đâu chỉ đựng các món đồ chơi cùng đồ ăn vặt của các bé, mà còn là những dòng nước mắt thương tâm.
Có thể có chút tiếc nuối, Lạc Ngọc khi nhìn thấy ' cả mạng sống ' của mình bị lấy mất, lại không nhịn được , khóc đến tê tâm liệt phế.
Anh trai Lạc Ngô vội vàng một bên xấu hổ xin lỗi mọi người xung quanh, nở một nụ cười ngượng ngùng, một bên luống cuống tay chân dỗ dành em trai.
“Mọi người kiểm tra lại một chút, nhìn xem còn xót lại món đồ nào quên chưa nộp lên chưa.”
Không hề sợ phiền phức, Từ Hao trong lúc cảm xúc của các bạn nhỏ được anh chị dỗ dành tốt hơn một chút, đột nhiên lại cầm loa hô.
Mọi người ngẩn ngơ, Lạc Ngô vừa mới dỗ dành em trai xong phải bất đắc dĩ.
Còn may, bọn họ tương đối thành thật, thật sự đã nộp hết lên, bằng không còn không biết em trai anh khóc đau lòng như thế nào đâu.
“Đều, đều nộp hết rùi.”
Lan Như dùng bàn tay nhỏ lau nước mắt, khóc chít chít.
Lan Ỷ ở bên cạnh bé khen thưởng mà sờ đầu nhỏ của bé.
“Chúng ta cũng đã nộp hết lên.” Trương Giai Giai đứng ở phía sau em trai, ôm bé vỗ nhẹ vào sau lưng.
Ba tổ khách quý này thì không có vấn đề gì, Từ Hao dời ánh mắt về phía Ninh Hiên đang cố gắng lui con gấu bông nhỏ ra phía sau lưng.
“Còn có một tổ gia đình vẫn chưa nộp hết các món đồ chơi lên đâu.”
Người anh em à đừng giấu nữa, con gấu trúc kia còn lớn hơn cả eo của cậu, sao có thể giấu được?
Làm bộ không nghe thấy những gì đạo diễn nói, Ninh Hiên ngước mắt nhìn trời, nhìn đất nhìn mây, nhưng không hề nhìn đạo diễn.
Những người khác đều hành động bịt tai trộm chuông này của anh làm cho bật cười.
Trương Giai Giai còn đánh bạo lên khuyên: “Ninh đạo à, đừng giấu nữa, chúng ta đều thấy hết rồi.”
“Đấy, mọi người đều thấy chưa, cho nên mời phụ huynh Ninh Hiên tự giác một chút, nộp hết đồ chơi lên đi.” Từ Hao nhanh chóng thúc giục.
Không còn cách nào khác, Ninh Hiên chỉ có thể đưa con gấu bông ở đằng sau lưng ra.
Tiểu Tại Tại vốn dĩ đang ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh anh trai thấy cảnh này cảnh giác ngẩng đầu, thấy anh trai muốn đưa gấu trúc của bé đi, lập tức xù lông.
“Anh trai không cho, anh trai không cho, Tại Tại, mèo là của Tại Tại.” Tiểu Tại Tại nắm thật chặt lấy ống quần của anh ba, khiến anh phải cong lưng, nhảy lên duỗi tay muốn đoạt lấy con gấu trúc thú bông trong lòng anh.
Ninh Hiên không dám cường ngạnh so sức lực với em gái, chỉ có thể buông tay ra, để bé tùy ý ôm gấu bông vào trong lòng, ôm một cách gắt gao, ai cũng không cho động vào.
“Tại Tại……”
Ninh Hiên không thể ngờ được em gái lại đột nhiên bùng nổ như vậy, anh ngồi xổm xuống, muốn trấn an cảm xúc của bé, muốn giảng đạo lý cho bé hiểu, bộ dáng này rất giống các anh trai chị gái ở các tổ khách mời khác.
Đáng tiếc Tiểu Tại Tại hoàn toàn cự tuyệt lắng nghe, vẫn cứ cố chấp mãi không chịu buông gấu bông ra, một khi có người muốn tới nếm thử lấy đi thú bông, nàng liền khóc lóc dùng tay nhỏ lung tung múa may, tưởng đem đoạt nàng thú bông người xấu đuổi đi.
“Hu hu… Không muốn không muốn, Tại Tại, đừng đoạt của em……”
Giọng sữa phát ra rất đáng thương, khóc đến mức cả mắt và mũi nhỏ đỏ hết lên, làm người ta đau lòng không thôi.
Ninh Hiên thấy em gái khóc thảm như vậy, vội vàng bế cả người bé cùng con gấu bông lên, một bên nhẹ nhàng vỗ vào lưng bé rồi dịu dàng nói: “Không khóc không khóc, Tại Tại không khóc nha.”