Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 671
Cập nhật lúc: 2024-10-28 15:04:11
Lượt xem: 9
Dường như đoán ra được câu hỏi trong lòng ông, Ninh Hàng vẫn luôn không mở miệng nói chuyện lúc này mới rốt cuộc lên tiếng, bình tĩnh nói: “Như ba ba đã thấy, bé là con gái của ba, là em gái của tụi con.”
“Sao có thể?” Ninh Viễn Hàng rốt cuộc không thể giữ nổi gương mặt nghiêm túc, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ.
“Việc này đúng là không thể xảy ra, nhưng nó đã xảy ra.”
Lại nói đến chuyện ly kỳ này, vẻ mặt của Ninh Hiên vẫn có vẻ rất kỳ quái.
……
Tiêu phí chưa hết nửa tiếng đồng hồ, Ninh Viễn Hàng đã biết được tiền căn hậu quả lại lần nữa cúi đầu, nhìn chăm chú vào bé gái đang ngồi trong lòng ông rồi ôm ông gắt gao, nhất thời không nói được gì.
Vậy mà con bé lại là con gái của ông?
“Nếu ba không tin, có thể đi xét nghiệm ADN, chúng con có thể sẽ nói dối, nhưng khoa học sẽ không bao giờ.”
Ninh Hàng nhìn ra được sự hoài nghi trên mặt ba, dứt khoát nói thẳng.
Không biết vì cái gì, anh lại đột nhiên bất mãn với thái độ hoài nghi của ba ba về vấn đề liên quan tới em gái, tuy lý trí biết rằng ba ba không có được đoạn kí ức thần kì này, nên việc đầu tiên là hoài nghi cũng khá bình thường, nhưng xét về mặt tình cảm, anh lại cảm thấy Tại Tại sẽ khó chịu và có thể là sự đau lòng khi thấy ba ba không nhận bé.
Làm người ta đau lòng không thôi.
“Chân tướng có phải như thế hay không, ba sẽ tự đi kiểm chứng.” Ninh Viễn Hàng ngoài miệng lạnh lùng nói, nhưng trong tiềm thức ông đã đỡ lấy tiểu gia hỏa vẫn đang kéo mạnh về phía mình để không cho bé ngã.
Hai cánh tay nhỏ trắng ngần như củ sen của Tiểu Tại Tại vẫn ôm lấy cổ ba ba một cách gắt gao, chui đầu vào một bên vai của ông, bảo gì cũng không chịu xuống, chỉ sợ ba ba sẽ không nhận bé nữa.
Thật ra bé có nghe thấy cuộc đối thoại của ba ba và hai anh trai, nhưng không nghe hiểu, nên đã dứt khoát một lòng một dạ dính chặt lấy ba ba.
Bé tin chắc rằng.
Chỉ cần bé dính đủ chặt, thì ba ba sẽ không thể bỏ bé ra được!
"Trước tiên Bảo Bảo bỏ ông ra được không?”
Tuy rằng diện mạo có vẻ khá trẻ tuổi, nhưng Ninh Viễn Hàng rất có tính tự giác với cách xưng hô.
Nhưng tiểu gia hỏa lại không cho rằng như vậy.
“Không phải ông.” Bé không vui vẻ mà phản bác lại, bởi vì còn chui đầu vào trên người Ninh Viễn Hàng, nên khiến cho âm thanh phát ra có chút rầu rĩ: “Là ba ba, ba ba Tại Tại.”
Ba ba chính là ba ba, không phải ông, ba ba mới sẽ không già đâu.
Ngẩng đầu, buông một bàn tay nhỏ ra, bé nhẹ nhàng nâng lên vuốt cẩn thận lên mái tóc bạc của ba ba, Tiểu Tại Tại nhấp cái miệng nhỏ, lần này lại nhịn không khóc, nhưng vẻ mặt vẫn rất đau lòng.
Bé…… Bé không muốn ba ba già đi.
Đừng tưởng rằng bé nhỏ thì sẽ không hiểu, thật ra Tiểu Tại Tại đã thấy, người già trong thôn sau khi tóc bạc hết, sẽ ngủ say vĩnh viễn không tỉnh dậy, sau đó bị chôn xuống dưới đất, sẽ không trở lại.
Khoảng cách của hai người rất gần, gần đến mức có thể khiến Ninh Viễn Hàng thấy rõ được vẻ mặt đau lòng của tiểu gia hỏa trong lòng.
Đầu tim bất giác run lên, ông giơ bàn tay to đã đọng lại chút phong trần của thời gian lên, cách lưng nhỏ của bé mấy cm, dừng một chút, sau đó do dự chạm xuống, nhẹ nhàng vỗ về an ủi cảm xúc của bé con này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-671.html.]
Bởi vì sợ sức lực của bản thân quá lớn, Ninh Viễn Hàng vỗ thực sự rất nhẹ, nhẹ đến mức Tiểu Tại Tại khó mà phát hiện ra, nhưng bé vẫn nhạy bén mà cảm giác được, người ba ba trước mặt quen thuộc nhưng lại xa lạ, thái độ với bé đã có dấu hiệu mềm đi.
Trẻ em giỏi nhất chính là ' leo trèo '.
Ngay khi nhận thấy ba ba bắt đầu đối xử với bé tốt hơn, đã lập tức được nước làn tới mà làm nũng.
“Ba ba chơi, nâng lên cao, Tại Tại muốn bay bay.”
Tiểu Tại Tại uốn éo cơ thể nhỏ bé, nãi thanh nãi khí làm nũng, muốn dỗ ba ba chơi trò bay cao với bé tiếp.
Bé rất thích chơi cái này.
Ninh Viễn Hàng không muốn đồng ý, nhưng thật sự bị tiểu gia hỏa dính người này nháo không còn cách nào khác, vẫn đành phải đồng ý chơi với bé.
Rất nhanh, trong nhà ăn vang lên những tiếng cười vui vẻ treo trẻo của trẻ con.
Nhìn cảnh vui vẻ hạnh phúc của hai cha con kia, Ninh Hiên lặng lẽ chạm vào anh hai.
Ngay lập tức thu hoạch được một ánh mắt lạnh lùng.
Anh cũng không sợ, còn cố ý khom lưng, lại nhỏ nhỏ giọng nói vào tai anh hai: “Anh hai, anh biết khi em nhìn thấy hình ảnh này, đột nhiên em nhớ tới một câu?”
“……” Ninh Hàng không hề nói tiếp, nhưng anh biết mặc dù bản thân không đáp lại, thì người nào đó vẫn sẽ không nhịn được nói hết ra cho anh nghe.
Quả nhiên, anh hai trầm mặc cũng không ảnh hưởng đến việc Ninh Hiên ‘ lầm bầm lầu bầu ’, anh tiếp tục nói: “Em đột nhiên nhớ tới một câu nói ở trên mạng mà em thấy vào hồi trước ở trên mạng: Nếu bạn muốn nuôi mèo, nhưng cha mẹ bạn lại phản đối thì phải làm sao bây giờ? Đáp: Trực tiếp mang mèo về nhà, mấy việc còn lại thì để nó tự giải quyết.”
“Thế nào? Có phải chính xác hay không?”
Ninh Hiên chờ đợi anh trai đáp lại.
Kết quả thứ nhận được chính là một ánh mắt nhìn anh như thể anh là kẻ ngốc: “Tại Tại là em gái ruột của chúng ta.”
Uyển chuyển nhắc nhở.
“Em biết, làm sao vậy?” Ninh Viễn Hàng không rõ nguyên do.
Ninh Hàng: “Nếu con bé là mèo, vậy chúng ta là cái gì?”
Miêu ca sao?
Lắc đầu, Ninh Hàng không muốn nói chuyện với cậu em trai có chỉ số thông minh không cùng trình độ với bản thân, trực tiếp điều khiển xe đi lên thư phòng.
Để lại Ninh Hiên một mình thạch hóa tại chỗ.
Chơi bay cao lâu thì người ném sẽ bị mệt, Tiểu Tại Tại hiểu được chuyện này, cho nên cũng không muốn chơi trò này lâu, đã bảo ba ba dừng lại.
“Ba ba ăn cơm.”
Tiểu gia hỏa đã chú ý tới ba ba vẫn chưa ăn cơm xong.
Ninh Viễn Hàng ngừng lại, cũng không cự tuyệt ý tốt của bé con, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Trong suốt quá trình Tiểu Tại Tại đều ngồi ở trong lòng ba ba, giống như một người trông coi nhỏ, giám sát ông ăn cơm.