Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 669
Cập nhật lúc: 2024-10-28 14:58:39
Lượt xem: 9
Nếu như ông ấy thật sự muốn đi điều tra, thì dù ba anh em có cật lực giấu giếm như thế nào, đều không thể giấu được.
Huống chi từ khi Tại Tại xuất hiện đến bây giờ, cũng không thấy lão đại giấu giếm sự tồn tại của bé, hiển nhiên anh cũng suy nghĩ giống như mình.
Chuyện này, nhất định phải nói rõ ràng với ba ba.
Suy cho cùng, mối quan hệ huyết thống này là bằng chứng không thể chối cãi.
Hơn nữa nếu ba ba nguyện ý ra tay nói, như vậy vấn đề về thân phận của Tại Tại là có thể được giải quyết càng thêm mĩ mãn.
“……”
Ninh Hiên không nói nên lời trước câu hỏi của anh hai, im lặng một hồi lâu.
Hơi thở xung quanh anh không khống chế được trở nên nặng nề hơn, sau đó Tiểu Tại Tại mẫn cảm bắt giữ được, tiểu gia hỏa nghiêng đầu, đột nhiên duỗi tay, cầm lấy một cây khoai tây chiên, học cách làm của anh ba ban nãy, chấm một ít sốt cà chua vào rồi đút cho anh ăn.
“Anh trai ăn.”
Nói một câu, không thấy Ninh Hiên nhìn bé, Tiểu Tại Tại nghĩ lại, cảm thấy có thể là do bản thân không gọi đúng xưng hô của anh ba, cho nên anh không biết bé đang gọi ạ, liền sửa lại: “Anh ba, anh ba ơi.”
Vì để có thể đút khoai tây chiên cho anh ba ăn, Tiểu Tại Tại đã chồm dậy đứng lên trên đùi Ninh Hàng.
Nhưng dù có nỗ lực như vậy thì bé vẫn không thể đưa miếng khoai tây chiên kia đến gần miệng của Ninh Hiên.
Nhưng câu anh ba kia của bé cũng đã lôi được ý thức của Ninh Hiên về với thực tại.
Ninh Hiên cúi người, há miệng cắn vào miếng khoai tây chiên kia, cũng không biết người này suy nghĩ như thế nào, tự dưng nghiêng đầu nói với bé: “Gọi ba ba đi.”
“……” Tiểu Tại Tại không muốn nói chuyện.
Bé yên lặng chui vào trong lòng Ninh Hàng, cúi đầu tự thưởng thức tay của bản thân.
Mà Ninh Hiên ở bên kia như kiểu đột nhiên mở ra một thế giới mới , bắt đầu bám riết không tha dỗ dành em gái gọi anh là ‘ ba ba ’.
Nhưng Tiểu Tại Tại có chết cũng không chịu gọi.
Cho đến khi bị chọc phiền bé mới phồng má trợn mắt, thở phì phì mà đẩy cái mặt lớn của anh ba ra: “Anh trai không phải ba ba!”
Đây có lẽ là một câu phát âm chuẩn hết các từ duy nhất trong mấy ngày này của tiểu gia hỏa.
Nhưng vừa lúc là những lời này, trực tiếp dập nát ý tưởng muốn làm ba ba Tại Tại của Ninh Hiên .
Anh thất vọng mà ngồi xuống, thở dài thật sâu.
Thỏa hiệp.
“Được rồi, chúng ta về nhà đi.”
Quả nhiên, vị trí ba ba này, ở trong lòng Tại Tại ngoại từ lão nhân ở nhà thì không có ai ngồi được.
Hơn nữa phía trước anh cũng đã quên, Tiểu Tại Tại đã lớn như vậy, cũng không có khả năng không nhớ rõ ba ba của bé là ai.
Không, trong tuổi thơ ấu của ba anh em bọn họ, lão nhân hàng năm đóng quân ở bộ đội, số lần về nhà ít đến đáng thương, có lẽ tiểu gia hỏa căn bản là không biết ba ba bé là ai.
Nhưng những người anh trai bọn họ đã bén rễ thật sâu vào trong lòng bé.
Mà anh trai, làm sao có thể biến thành ba ba được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-669.html.]
Ninh Hiên lái xe, chở anh trai và em gái về nhà, vừa đến trước cửa nhà, anh liền nhìn thấy một chiếc ô tô quen mắt ngừng ở trước nhà.
Không cần đoán, khẳng định là lão nhân đã về đến nhà.
Ba anh em cùng nhau bước vào trong nhà, mới vừa đi vào, đã ngửi thấy một hương thơm.
Ninh Hiên chân cẳng nhanh nhẹn, hắn nhanh chân chạy vào, liền thấy lão nhân đang mặc một bộ đồ lao động đơn giản, đang ngồi ở trước bàn cơm, một người ăn cơm, theo bản năng mà liền nói: “Ba vẫn chưa ăn cơm sao? Sao không nói sớm cho tụi con biết trước, lúc về còn gói một phần cho ba.”
Như thì sẽ không phải đốt bếp nấu cơm nữa.
Ninh Viễn Hàng mở miệng, tiếng nói mang theo phần tang thương do năm tháng nhuộm đậm, lại vẫn có thể nghiêm nghị như lúc ban đầu: “Chỉ nấu đơn giản hai món mà thôi, ba không thích ăn mấy món bên ngoài.”
Sau khi nói xong câu này, hai ba con lại lâm vào một bầu không khí trầm mặc.
Nói thật, trong ba anh em, ngoại trừ lão nhị ra, thì những người khác cùng Ninh Viễn Hàng thì cả ngày không nói được mấy câu, dường như giữa ba và con trai có một vách ngăn, ngăn cách giữa bọn họ.
Có lẽ bởi vì một chút chuyện cũ năm xưa, Ninh Viễn Hàng cảm thấy áy náy đối với ba người con, càng áy náy, thì ở trước ba anh em bọn họ lại càng không biết nói gì, cho nên chỉ có thế lấy sự im lặng để chống đỡ.
Mà ba anh em Ninh gia đối với ba ba……
Cũng không thể nói là oán hận, mặc dù trước kia khi còn thiếu niên chưa hiểu chuyện, từng có những suy nghĩ oán trách hận thù, nhưng theo thời gian dần trôi đi, bọn họ cũng dần dần trưởng thành và thành thục hơn, trải qua nhiều chuyện, cũng hiểu được không ít đạo lý, nên những oán hận trước đó đã tan thành mây khói.
Nhưng dù vậy thì vách ngăn dài kia vẫn không thể nói phá là phá được.
Cho nên trước khi bốn người chủ động phá vỡ vách ngăn cách biệt đó, thì quan hệ giữa mấy người cũng chỉ dừng lại ở mức trên người quen dưới người thân.
Đang lúc không khí trong phòng trầm mặc dần dần chuyển hướng thanh xấu hổ.
Một giọng sữa đáng yêu vui vẻ vang lên phá vỡ bầu không khí này: “Đi đi đi…… anh trai lái xe xe, hì hì hì……”
Ninh Hiên quay đầu, vị trí anh đứng là ở cửa ra vào, cho nên có thể dễ dàng mà nhìn thấy, Tiểu Tại Tại đang ngồi ở trên đùi anh hai đang vui vẻ chỉ huy anh hai lái xe.
Cũng may có anh hai chiều bé, chiếc xe lăn được chế tạo với giá trị xa xỉ kia làm đồ chơi cho bé.
Có lẽ ngay cả bản thân Ninh Hiên cũng chưa phát hiện.
Ngay khoảng khắc anh nhìn thấy Tiểu Tại Tại mỉm cười vui vẻ thì khóe môi của anh cũng không nhịn được nhếch lên.
Nhưng thân là người đứng xem, Ninh Viễn Hàng lại nhìn được rõ ràng.
Ông không nhịn được nổi lên chút tò mò, suy đoán đứa bé ngoài phòng kia là ai.
Là đứa bé thứ hai của thằng cả…… Sao?
Vừa suy nghĩ như vậy xong, Ninh Hàng tình cờ lái xe lăn vào phòng ăn, Tiểu Tại Tại nhận thấy có người đang nhìn mình, nên vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Ninh Viễn Hàng.
Ninh Viễn Hàng hơn 60 tuổi , bởi vì vẫn duy trì thói quen tập thể dục trong quân đội quanh năm nên cả thể chất và tinh thần của ông đều được duy trì rất tốt, thực tế thì trông ông như mới ngoài 40 tuổi.
Vóc người vẫn cao như một cây đại thụ, nhìn kỹ vẫn có thể thấy được cơ bắp bao phủ dưới lớp áo, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không hề bị thời gian làm trôi đi, nhưng lại được phú cho một nét quyến rũ trưởng thành độc nhất vô nhị. .
Ở trên người ông, thứ có thể nhìn thấy được vết tích của năm tháng để lại duy chỉ có mái đầu bạc trắng kia.
Ánh mắt Tiểu Tại Tại dừng ở trên mái đầu bạc trắng kia.
Bé chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, một giọt nước mắt trong suốt ở hốc mặt không nhịn được rơi xuống.
“Ba ba?” Giọng sữa đáng yêu rưng rưng.