Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 665
Cập nhật lúc: 2024-10-28 14:57:37
Lượt xem: 9
Chọc một cái còn chưa đã, lại muốn thêm một chút, kết quả bị tầm mắt lạnh lẽo của anh hai lườm đến mức hóa băng.
Ánh mắt này như đã ghi rõ mấy lời đe dọa.
Luận Ngữ không đủ à, lại muốn viết thêm quyển nữa?
“Hiểu lầm, hiểu lầm, em chỉ là muốn sửa lại phần tóc mái bị rối của em gái mà thôi, chỉ là sửa sang cho gọn lại mà thôi....ha ha.” Xấu hổ rút tay về, Ninh Hiên cười đến mức không khác gì một cái chân chó, ngay cả Ninh Hàn cũng không dám nhìn thẳng.
“Chốc nữa Tại Tại lại ăn kẹo sau nhé, chúng ta ăn cơm sáng trước nhé.” Bạch Hinh bưng một bát sữa đặc do dì bảo mẫu nấu riêng cho bé.
Trẻ hai tuổi đã bắt đầu ăn bổ sung, có thể chuyển dần sang thức ăn bình thường nên chắc chắn uống sữa, đường là chưa đủ mà bạn phải bổ sung thêm thứ khác để bổ sung dinh dưỡng.
Ninh Hàng muốn hỗ trợ lấy kẹo từ trọng miệng em gái ra, nhưng tiểu gia hỏa có lẽ cho rằng anh muốn cướp kẹo của bé, có c.h.ế.t cũng không chịu nhả ra, còn dùng hai tay thịt nhỏ đẩy bàn tay to lớn của anh hai ra, hàm hàm hồ hồ cự tuyệt: “Hông hốn hông hốn……”
(Không muốn)
“Ngoan nào Tại Tại, chúng ta ăn cơm trước, ăn cơm rồi lại ăn sau nhé."
Bạch Hinh hỗ trợ dịu dàng dỗ bé con.
Ánh mắt Tiểu Tại Tại khẩn trương nhìn chằm chằm vào gương mặt ôn nhu của Bạch Hinh, thấy cô không hề lừa gạt bé, nên ngoan ngoãn há miệng ra để anh hai giúp lấy kẹo đi,
Ninh Hàng tạm thời thả miếng kẹo này của em gái vào trong một cái bát con, vốn tưởng rằng chị dâu sẽ đút cho em gái ăn, không ngờ rằng bát cháo lại bị nhét vào trong tay anh.
"?"
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của chú em, Bạch Hinh cười nói: "Thời gian không sớm, chị và Ninh Hàn còn phải đi công ty làm, ngày hôm nay Tại Tại phải nhờ chú trông rồi."
Vừa mới dứt lời, bên kia Ninh Hàn đã ăn xong điểm tâm liền tự giác cầm lấy áo khoác đứng lên, đi tới bên người vợ nói: "Đi thôi, anh lái xe đưa em đến chỗ làm."
Hôm qua hai vợ chồng đến đây bằng xe của Ninh Hàn, Bạch Hinh không lái xe nên cô cũng cần chồng đón để sáng mai đi làm.
Đương nhiên, cô cũng có thể gọi tài xế ở công ty tới đón, nhưng như vậy lại rất phiền phức, mà dạo gần đây quan hệ giữa hai vợ chồng bọn họ có khuynh hướng tốt lên, Bạch Hinh đối với Ninh Hàn cũng không lạnh nhạt giống như trước đây.
Nhìn bóng dáng anh và chị dâu rời đi.
Ninh Hàng cúi đầu, mắt to mắt nhỏ trừng nhau, có chút mê mang trong hoàn cảnh này.
"Thật ra..." Ninh Hiên yên lặng xen mồm: "Em cũng có thể giúp anh đút..."
Còn chưa kịp nói hết câu, anh đã thấy anh hai nhanh chóng cầm bát cháo lên, cùng với một chiếc thìa nhỏ, đưa thìa xung quanh vớt cháo phần bên trên đút cho Tiểu Tại Tại .
Ninh Hàng: "Ăn."
Tiểu Tại Tại cẩn thận không lập tức há mồm, mà trước tiên là cúi vào ngửi, sau đó nhăn mặt: "Nóng quá."
Nóng sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-665.html.]
Ninh Hàng mình nếm thử một miếng, nhiệt độ vừa vặn.
Anh lại lấy một thìa mới đút cho bé: "Không nóng."
"Nóng nắm, thổi thổi đi." Tiểu Tại Tại lay cánh tay lớn của anh hai, giọng nói đáng yêu làm nũng.
Thật ra bé chỉ muốn anh hai thổi cơm cho bé ăn.
Ninh Hàng vừa bắt đầu không đồng ý chiều trẻ con, nhưng anh không thổi thì Tiểu Tại Tại sẽ không ăn, hai người trừng nhau trong chốc lát, cuối cùng anh vẫn thua trận, nhận mệnh đưa thìa lên bên môi thổi vài cái, lại đưa đến trước miệng của Tiểu Tại Tại.
Lúc này Tiểu Tại Tại mới ngoan ngoãn ăn.
Bé không chỉ ăn, còn ăn đến mức rất vui vẻ, thậm chí còn nheo mắt nhìn như đang thích thú.
Một bát cháo rất nhanh thấy đáy, mới vừa ăn xong, Tiểu Tại Tại đã có chút nóng nảy nắm lấy ống tay áo của anh hai, đưa tay chỉ về phiá kẹo que, nhanh chóng giục: "Nắm nắm, anh trai nắm nắm."
"Gọi anh hai." Trong nhà có nhiều anh trai như vậy, không nói rõ là anh thì còn lâu anh mới lấy cho.
"Anh hai nắm nắm."
Tiểu Tại Tại đã gấp đến mức giậm chân, chỉ lo chậm một bước thì kẹo của bản thân sẽ bị người khác cướp mất.
Quả nhiên, đột nhiên có một bàn tay to xuất hiện trước mặt bé, nhấc cả bát con đựng kẹo que lên, còn ý đồ xấu quơ qua quơ lại ở trước mặt bé.
Thành công thu hoạch được một ánh mắt đáng thương.
"Tại Tại gọi anh ba đi, em gọi xong thì anh ba trả lại kẹo cho em nhé, nào học theo anh, anh -- ba ." Ninh Hiên cầm kẹo, dỗ dành em gái.
"Anh ba." Vì lí tưởng được ăn kẹo, Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn học theo.
Học xong bé lập tức giang tay ra, muốn bát kẹo trong tay Ninh Hiên: "Cho Tại Tại, kẹo là của Tại Tại."
"Cho em cho em."
Được một tiếng 'Anh ba' ,Ninh Hiên đã hài lòng tuân thủ lời hứa, trả kẹo que lại cho em gái.
Lấy lại cây kẹo que, Tiểu Tại Tại ngay lập tức nhét vào trong miệng, ăn thật nhanh chóng, chỉ lo có người sẽ cướp mất kẹo que yêu dấu của bé, đối tượng đáng báo động chính là anh ba.
Chú ý tới ánh mắt của tiểu gia hỏa, Ninh Hiên lại thấy tức cười
"Anh ăn lại cái kẹo que đó của cưng à? Anh đây có tiền, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu."
"Em rất nhàn?"
Giọng nói lạnh lùng này khiến lưng Ninh Hiên cứng đờ, nhất là những gì chủ nhân của giọng nói này nói trong khoảnh khắc tiếp theo, khiến anh muốn khóc không ra nước mắt.
"Không có chuyện gì thì đi chép phạt đi, một tuần sau anh sẽ kiểm tra."