Quả nhiên, một câu nói  của Ninh Hàng giống như ác ma thầm thì bên tai, hung hăng mà nện lên  đầu Ninh Hiên: “Anh nhớ là lâu rầu em  luyện chữ, trong thư phòng của  có một bộ giấy bút mới , em dùng cái ,  chính ̉ lại mười lần Luận Ngũ cho .”
“Mười bản!” Ninh Hiên khiếp sợ đến mức khàn cả giọng.
Lại còn     chính tả,  cho  chép, lúc đọc Luận Ngữ   có đọc cẩn thận để nhớ từng chữ một được chứ?
Vậy muốn  cẩn thận học thuộc rồi chép phạt à?
“Có ý kiến gì?” Ninh Hàng dừng xe lăn , nghiêng đầu, đưa ánh mắt lạnh lùng về phía em trai.
Ninh Hiên khẩn trương nuốt nước miếng một cái, trong đầu  ngừng tự cổ vũ bản ,  một lúc lâu mới mở mắt , hít một  thật sâu, lớn tiếng : “Đương, đương nhiên……”
“Không  ý kiến.”
Làm  mà, nên túng thì  túng.
Ninh Hiên vịn lấy xe lăn của  hai, lấy  kỹ thuật diễn mà cả đời tích góp được,  lóc: “Anh hai, em sai rồi,   em cũng  dám nữa, cầu xin  tha cho em ! Mười lần thật sự quá nhiều, còn  dùng bút lông để  chữ,  xong thì tay của em phế mất, em thật sự sai ,   em cũng  dám nữa.”
Mới lạ, lần   chắc chắn sẽ dám đó! Lêu lêu lêu……
“Lêu lêu lêu……”
hả? Cái thanh âm gì đây? Chẳng lẽ là   cẩn thận tuột mồm nói  rồi?
Trong lòng Ninh Hiên căng thẳng,  ngẩng đầu liền  thấy một chú gấu trúc đang thè lưỡi giống như  đã từng làm ở trong đầu, kèm theo giọng sữa nhỏ nhắn  đáng yêu.
Hù, thì   phải do  buột mồm!
Anh đã bình yên rồi.
Ngay  đó, âm thanh lạnh lẽ như ác ma truyền đến: “Hai mươi Bản.”
Ninh Hiên: “!!!”
“Không ,  phải là em làm, vì  lại phạt em chứ?”
Anh oan quá mà, tháng sáu tuyết bay cũng  oan uổng như !
Đáng tiếc thứ đáp   chỉ  ánh mắt  chút tình cảm nào của  hai.
Biết dù bản  có hối cải cũng  được gì, Ninh Hiên  khỏi ủ rũ cụp đuôi  theo phía   hai và em gái,  khí xung quanh người như bị hạ nhiệt độ tới mức thấp nhất.
Hai vợ chồng Ninh Hàn và Bạch Hinh   ở bên trong đợi bọn họ, thấy bầu  khí  ,  khỏi hỏi: "Sao ?"
“Còn  thể   được chứ?” Ninh Hiên tức giận bất bình bắt đầu cáo trạng với  cả: “Em chỉ là tặng cho  hai một niềm vui bất ngờ mà thôi, vậy mà  ấy lại phạt em?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-664.html.]
Vì bạn xứng đáng.
Thật  Ninh Hàn   vứt câu này lên đầu cậu em trai đang ủ rũ, nhưng thoạt nhìn người này quá đáng thương, vẫn  nhịn  mềm lòng, chỉ  thể nén , giúp  cầu tình.
“Được rồi A Hàng, Tiểu Hiên  đàng hoàng cũng   chuyện một ngày hai ngày,  thấy thế này , phạt thằng bé chép năm lần bản Luận Ngữ bằng bút lông là đủ rồi, em thấy được ?”
Nói xong,  lại  đầu nói với em trai: “Chú là  đạo diễn, tăng thêm chút tri thức văn hóa về nước nhà cũng có chỗ tốt,  hai chú cũng vì muốn tốt cho chú thôi.”
Ninh Hiên: “……”
Em làm đạo diên  cần bổ sung chút tri thức này, cảm ơn.
"Vậy thì theo ý  cả .” Ninh Hàng chỉ muốn giáo huấn cho em trai một trận, nhưng nếu  cả đã cầu tình, cũng  thể  cho  mặt mũi, hơn nữa em trai nói cũng có một phần đúng.
Tiểu gia hỏa trong lòng này xuất hiện, đúng là một niềm vui bất ngờ lớn.
Buổi sáng vì để em gái có thể ngủ thêm một lát, cho nên Ninh Hàng phá lệ dậy chậm hơn, lúc   hơn 8 giờ , cũng khó trách cả nhà đều tỉnh.
Sớm tỉnh Ninh Hàn còn giúp pha cho Tiểu Tại Tại một bình sữa.
Lúc  tiểu gia hỏa đang cầm chặt lấy bình sữa, uống hăng đến mức phình cả má lên, vẻ mặt thỏa mãn.
Mắt thấy bình sữa rất nhanh đã gần hết sữa, Ninh Hàng mày nhíu : “Uống chậm một chút,  ai đoạt mất của em  mà sợ.”
Anh sợ em gái uống quá nhanh dễ bị sặc.
Cũng     miệng quạ đen nổi của Ninh Hàng có tác dụng  , Tiểu Tại Tại uống sữa gấp quá đúng là bị sặc rồi.
“Khụ khụ khụ……”
Bé ngay lập tức buông nhả nú cao su của bình sữa  và ho liên tục.
“Mau vỗ lưng thuận khí cho bé!” Bạch Hinh vội vàng chỉ huy chú em giúp em gái thuận khí hơn.
Ninh Hàng  theo, bế cả người Tiểu Tại Tại lên rồi vỗ vào lưng.
Một lúc , tiểu gia hỏa mới bắt đầu đỡ ho hơn rồi dừng ho lại, nhưng cũng bởi vì do sự khó chịu mà sặc sữa đem khiến khiến bé ủy khuất vô cùng.
“Tự bản  em uống sữa khiến mình bị sặc mà giờ còn ủy khuất vậy à.”
Trên mặt Ninh Hiên treo biểu tình ghét bỏ, động tác  tay   thành thật, cũng  biết  kiếm   một cái kẹo que vị cam, mở  đặt ở dưới mũi của Tiểu Tại Tại cho bé ngửi thử.
“Có  ăn kẹo   nào?”
Câu trả lời của Tiểu Tại Tại chính là há miệng cắn một miếng, suýt chút nữa thì cắn lên cái ngón tay cầm kẹp que của Ninh Hiên.
“Em thuộc họ nhà chó à!” Ninh Hiên nhanh chóng thu tay , dùng đầu ngón tay vỗ nhẹ lên cái trán nhỏ bé của người nào đó    khi được ăn kẹo.