Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 65
Cập nhật lúc: 2024-09-05 21:16:58
Lượt xem: 61
Không chỉ có anh em Ninh gia đi lên núi, mà còn có ba người khác.
Bạn tốt của Tiểu Tại Tại- Lý Nhị Nha, còn có anh trai của Lý Nhị Nha - Lý Đại Tráng, và một thiếu niên xa lạ tên là Quý Tử Nhiên.
Lý Đại Tráng cùng Quý Tử Nhiên đều là bạn bè của Ninh Hàn, nhưng hiển nhiên Tiểu Tại Tại cũng không quen biết Quý Tử Nhiên, bé tò mò mà nghiêng đầu nhỏ, nhìn chằm chằm vào người ta.
Quý Tử Nhiên chú ý tới ánh mắt của Tiểu Tại Tại, ngừng bước chân, ngay sau đó cũng quay đầu nhìn lại đây.
Một lớn một nhỏ yên lặng đối diện nhau một lát, giống như là hai con kiến nhỏ thăm dò giao lưu tin tức, sau khi xác nhận đối phương vô hại, lúc này mới buông đề phòng, thật cẩn thận tiếp cận nhau.
“Đây là em gái cậu à?” Quý Tử Nhiên ngồi xổm xuống, cẩn thận đánh giá em gái đáng yêu trước mắt .
Tiểu gia hỏa còn không cao đến tay cậu, tay nho nhỏ, chân cũng nho nhỏ, đỉnh đầu được buộc hai b.í.m tóc nhỏ, làm cho gương mặt trắng nhỏ kia càng thêm tinh xảo đáng yêu, dời mắt đến hai cái má phúng phính mỡ kia, rất muốn bóp.
Quý Tử Nhiên đang ngo ngoe rục rịch, nhưng là ngại đây là lần đầu tiên gặp mặt, cho nên lí chí mà khống chế lại bàn tay của mình.
Thân thể của mẹ cậu không tốt, chỉ sinh một mình cậu, cho nên từ trước tới nay cũng chưa chưa được nhìn thấy tiểu sinh vật đáng yêu mang tên em trai em gái.
Nhưng cố tình Quý Tử Nhiên trời sinh rất thích sự đáng yêu của trẻ em.
Mẹ không có thể sinh em trai em gái cho cậu chơi, vẫn luôn là điều buồn nhất của cậu.
Hiện tại cậu đột nhiên phát hiện, nhà mình không có cũng không sao hết, cậu có thể đi sang nhà người khác cọ em gái nha.
Có thể là do nhìn ra ánh mắt của Quý Tử Nhiên có điểm nguy hiểm, Tiểu Tại Tại nhút nhát sợ sệt mà trốn vào sau lưng anh trai nhà mình, đôi tay ôm chặt đùi anh cả không dám ra.
“Quý Tử Nhiên, cậu đang làm cái gì đấy?” Ninh Hàn che chở em gái, cảnh giác mà trừng mắt với người bạn này.
Sợ cậu nhào lên trộm mất em gái.
Thân là anh trai, anh rất nhạy cảm với bất kỳ sự tồn tại nào muốn cướp em gái của mình đi.
“Không làm gì, chỉ là thấy em gái cậu thật đáng yêu, muốn cưng nựng tí thôi” Tiểu khả ái bị che, Quý Tử Nhiên chỉ có thể tiếc nuối mà thu hồi ánh mắt.
“Thích đáng yêu? Cậu có thể về soi gương rồi tự cưng nựng chính mình đi.” Ninh Hàn trợn mắt.
Người nào đó cũng sở hữu một gương mặt tinh xảo đáng yêu, kỳ thật cũng chả kém em gái chút nào.
Hảo đi, Ninh Hàn thừa nhận chính mình chính là ở cố ý tổn hại hắn.
“Niết chính mình sẽ đau.” Quý Tử Nhiên nhỏ giọng nói thầm, không để cho người khác nghe thấy.
“Nhanh lên núi đi, trời cũng không còn sớm, đi chậm nhưng không có thời gian tìm đồ vật.” Lý Đại Tráng nắm tay em gái nôn nóng mà thúc giục hạ, cộc lốc nhắc nhở nói.
“Được, chúng ta nhanh lên đi.” Ninh Hàn không có dị nghị.
Anh nắm tay em gái, đi đầu dẫn đoàn người đi lên núi.
Nói là lên núi, kỳ thật bên trong bọn họ lớn nhất là Lý Đại Tráng cũng mới mười ba tuổi, cũng chỉ là mấy đứa trẻ,cũng không dám đi vào sâu trong núi, nhiều lắm cũng chỉ dám ở chân núi có dân cư tương đối an toàn mà tìm tòi.
Đường vào núi đã bị người dân giẵm đếm bằng phẳng, ngay cả Tiểu Tại Tại và Lý Nhị Nha hai bé gái nhỏ cũng có thể tự đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-65.html.]
Tiểu Tại Tại bước đôi chân ngắn ngủn của mình mà đi theo anh trai, thỉnh thoảng lại tò mò nhìn lại, ánh mắt chủ yếu rơi vào Quý Tử Nhiên.
Không phải bởi vì người ta lớn lên đẹp, mà đây là lần đầu tiên, bé nhìn thấy một cái người xa lạ có tâm tư thuần khiết và thiện ý.
Nhân tâm là một loại rất phức tạp.
Điểm này, từ nhỏ Tại Tại đã hiểu, do từ nhỏ đã nhìn thấy nhiều rồi dần dần tích lũy mà ra.
Liền tính dù là người được mọi người công nhận là người hiền lành, kỳ thật nội tâm người ta sẽ ngẫu nhiên thoáng hiện lên một tia ý niệm âm u, chỉ là lý trí của đối phương cùng lương tâm là người sẽ khắc chế, cho nên chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài, cũng chưa từng bị người ta phát hiện.
Mà thiện ý của Quý Tử Nhiên, là loại chân chính thuần túy, không trộn lẫn một tia hắc ám nào.
Cậu yêu thích những thứ đáng yêu, cũng là một thứ tình yêu chân thành, rất giản dị, cũng giống như con người theo bản năng quý trọng những điều đẹp đẽ.
Ở trong mắt Tiểu Tại Tại có thể đọc hiểu tâm tư trên mặt người khác , cậu giống như là một mặt trời nhỏ ấm áp sáng ngời cũng không khiến người khác cảm thấy nóng khi đứng gần, toàn thân trên dưới đều lập loè quang huy thánh khiết.
Cũng khó trách Tiểu Tại Tại luôn bị cậu hấp dẫn ánh mắt.
Trẻ con luôn tò mò về những thứ đẹp đẽ mà chúng chưa từng thấy.
“Anh anh, anh trai kia là ai vậy?” Không nhịn được, Tiểu Tại Tại nhẹ nhàng kéo tay anh trai, hạ giọng hỏi.
“Em nói Quý Tử Nhiên?” Ninh Hàn quay đầu lại liếc mắt nhìn người nào đó một cái, thấy cậu ta ngây ngốc lại bị một con bướm nhỏ hấp dẫn ánh mắt, trong mắt lộ ra một tia ghét bỏ: “Cậu ta là bạn học của anh, cũng là bạn bè của anh.”
“Tại Tại trước kia chưa thấy qua anh ấy.” Tiểu Tại Tại theo bản năng cho rằng người ta cũng là người Trần gia thôn.
Ở thế giới quan nho nhỏ của bé, trên cơ bản chỉ có trẻ con Trần gia mới có thể ở Trần gia thôn chơi đùa.
“Nhà của cậu ấy ở trấn trên.”
Ninh Hàn giải thích cho em gái hiểu: “Nhưng bà nội cậu ấy là người của Trần gia thôn, cho nên hôm nay cậu ấy cùng bà nội cùng nhau trở về thăm người thân.”
Kết quả là tên này đã thoát khỏi người lớn tuổi nhà mình có lẽ một mình, khi ra ngoài đi chơi thì tình cờ gặp họ.
Chắc không phải mặt dày mày dạn mà đòi đi cùng đi?
Chủ yếu do Quý Tử Nhiên từ nhỏ ở trấn trên lớn lên, đối với Trần gia thôn hoàn toàn xa lạ, khó có thể ở địa phương xa lạ này gặp được người quen, đã thế người quen này còn mang tiểu sinh vật đáng yêu như vậy, cậu phải cố gắng đòi cùng đi chơi bằng được.
Nếu mà vận khí, còn có thể được kết bạn cùng với hai bé con đáng yêu này.
Đến nỗi hai anh em Lý Nhị Nha được Tại Tại cố ý gọi họ cùng đi chơi.
Bởi vì Lý gia cách nhà bọn họ gia tương đối gần, muốn tìm bọn họ cũng tiện, mà hôm nay lại là cuối tuần, học sinh đều nghỉ, anh em Lý gia vừa vặn không có việc gì, cũng cùng đi.
“Tại Tại.” Lý Nhị Nha đi tới bên cạnh, đột nhiên tinh mắt mà nhìn thấy cái gì, vội vàng kéo tay bạn: “Bên kia có trái cây.”
“Chỗ nào ?” Tiểu Tại Tại vừa nghe thấy có trái cây, lập tức tích cực.
Bé buông tay anh cả, đến bên cạnh Lý Nhị Nha, nghiêng đầu ra nhìn theo hướng ngón tay của bạn.
“Bên kia!” Lý Nhị Nha chỉ cho Tiểu Tại Tại xem.
Cẩn thận nhìn, Tiểu Tại Tại rốt cuộc cuối cùng đã tìm thấy những quả treo lơ lửng trên cành cây trong một cây cối rậm rạp tươi tốt.