Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 636

Cập nhật lúc: 2024-10-28 08:11:15
Lượt xem: 15

Ngày hôm qua vẫn luôn thực dính hắn Tiểu Tại Tại cư nhiên súc sắt một chút, né tránh hắn tiếp cận. Ninh Hàng động tác một đống, dường như không có việc gì mà thu hồi tay, trên mặt biểu tình bất biến, chỉ là quanh thân hơi thở lạnh hơn.

Tiểu Tại Tại dứt khoát quay người, vùi cả người vào trong lồng ngực anh cả.

Ninh Hàn nhanh chóng ôm chặt lấy bé, lườm em trai: “Em dọa đến em ấy?”

Câu nghi vấn.

Anh muốn hỏi rằng em trai đã dọa em gái như thế nào, nhưng Ninh Hàng lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Rõ ràng.”

Dứt lời, anh lập tức tránh ra, đi rửa mặt đánh răng.

“Muốn mẹ, mẹ……”

Tiểu Tại Tại sau khi cảm nhận được anh hai rời đi, bắt đầu ở trong lòng n.g.ự.c anh cả nhỏ giọng nức nở.

Ninh Hàn nhẹ nhàng vỗ về lưng nhỏ của bé, muốn dỗ dành bé, nhưng anh không dỗ được bé, mà ngược lại càng khiến tiểu gia hỏa khóc dữ dội hơn, cuối cùng không còn biện pháp nào nữa, anh chỉ có thể ôm em gái đi tim Tô Hân Nghiên.

Lại nói tiếp, đây chính là lần đầu tiên anh đi vào ' lãnh địa ' của người phụ nữ kia sau khi trọng sinh.

Ninh Hàn quai hàm căng thẳng, có thể cảm giác được sự khẩn trương rõ ràng của bản thân.

Anh đứng ở ngoài cửa phòng của Tô Hân Nghiên, còn chưa kịp duỗi tay gõ cửa, tiểu gia hỏa trong lòng n.g.ự.c đã gấp gáp giãy giụa xuống đất.

Tiểu Tại Tại giãy giụa quá mạnh mẽ, Ninh Hàn sợ bản thân không ôm nổi em gái, sẽ làm em gái ngã đau nên đã cúi người thả em gái xuống.

Vừa tiếp đất, còn chưa kịp đứng vững, Tiểu Tại Tại đã ghé cả người lên cảnh cửa, dùng hết sức đánh vào: “Mẹ, mẹ ơi, hu hu hu…… Mẹ ơi……”

Tiểu gia hỏa kêu vô cùng thê thảm, người không biết còn tưởng rằng bé bị người ta bắt nạt.

Tô Hân Nghiên ở bên trong nghe thấy thanh âm này, ngay cả tóc cũng không thèm chải, đã lao dậy đi ra mở cửa.

Cửa vừa được mở ra, một cái đào nhỏ đầy mồ hôi đã lao thẳng vào trong lòng cô, ôm chặt lấy cô.

“Làm sao vậy Tại Tại?”

Tô Hân Nghiên dịu dàng trấn an cảm xúc sợ hãi của con gái.

Tiểu Tại Tại không nói lời nào, chỉ chôn đầu vào trong lòng mẹ, người nhỏ run nhè nhẹ.

Bé đang sợ hãi.

Là ai khiến bé sợ hãi?

Không ai hiểu con bằng mẹ, chỉ trong nháy mắt Tô Hân Nghiên đã cảm nhận được cảm xúc của con gái, trong đầu cô theo bản năng liệt kê ra những người khả nghi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không liệt kê ra được ai.

Chủ yếu là trong hai ngày này con gái không ra khỏi cửa, căn bản không gặp người ngoài, sao lại bị dọa như vậy?

Nhưng mà……

Nếu người dọa bé lại không phải là người ngoài thì sao?

Một tia linh quang từ trong đầu Tô Hân Nghiên chợt lóe mà qua, cô không nhịn được theo bản năng liếc mắt nhìn Ninh Hàn một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-636.html.]

Lại thấy gương mặt thằng bé lo lắng luôn nhìn thẳng vào Tiểu Tại Tại, lại âm thầm đánh nát cái suy nghĩ linh tinh này.

Suy nghĩ linh tinh gì đâu, đứa do chính cô nuôi lớn, chẳng lẽ cô còn không hiểu sao?

Ai sẽ bắt nạt Tiểu Tại Tại, nhưng bọn họ khẳng định sẽ không.

Tô Hân Nghiên sau khi chắc chắn như vậy, rất nhanh bỏ qua những hoài nghi về mấy cậu con trai, nhưng cô cũng không cho là con gái mơ thấy ác mộng nên mới sợ hãi như vậy, con gái nhà mình có năng lực gì sao cô không biết được, có lẽ trong lúc vô tình con bé đã thấy được cái gì đó không sạch sẽ rồi.

Hiện tại không có thời gian, nên sau khi dỗ dành con xong, Tô Hân Nghiên tính toán đêm nay sẽ đưa con về ngủ cùng với mình, mà cô cũng có thể nhân cơ hội đó trò chuyện với con về việc sáng nay sao con bé lại sợ hãi như vậy.

Bởi vì lòng mang tâm tư, cho nên trong lúc ăn cơm sáng, Tô Hân Nghiên khó tránh khỏi có chút thất thần, nên không hề chú ý tới cậu con trai nhỏ và con gái bình thường hoạt bát đáng yêu nay lại trở nên trầm mặc dị thường.

Ăn cơm xong, Tô Hân Nghiên còn phải đưa bà Ninh đến bệnh viện ở trấn trên lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe, thuận tiện đi gặp bác sĩ.

Việc này có ý nghĩa là trong nhà chỉ còn có bốn đứa trẻ với nhau.

Lúc trước Tiểu Tại Tại sẽ vui vẻ đi chơi với các anh trai, nhưng lần này cũng không biết vì cái gì, bé liên tiếp ôm chặt lấy chân mẹ, c.h.ế.t sống muốn đi ra ngoài với mẹ và bà nội.

Không chịu ở nhà với anh trai.

“Ngoan nào, mẹ còn phải đưa bà nội đến bệnh viện khám bệnh nữa, không chơi với con được.”

Tô Hân Nghiên ngồi xổm xuống, muốn giảng đạo lý với con gái.

Cô thật sự không thể mang con gái theo được, chủ yếu là vừa già vừa trẻ, trông được người này thì sẽ khó mà chăm sóc được cho người kia, nếu một trong hai người mà xảy ra chuyện, thì cô ân hận suốt đời mất.

Tô Hân Nghiên không có cố tình giấu tâm tư này của bản thân.

Tiểu Tại Tại nhìn chăm chú vào khuôn mặt của mẹ, tuy rằng ngây thơ, nhưng cũng biết bản thân thật sự không thể đi theo mẹ được, chỉ có thể thất vọng buông tay ra, ngoan ngoãn đứng ở cửa lớn, ánh mắt trông mong mà hai người bước đi.

Hồi lâu cũng không chịu về nhà.

Ninh Hàn thật ra cũng biết buổi sáng em gái bị em trai dọa cho sợ hãi, cho nên kháng cự việc ở chung với bọn họ.

Trẻ con vô cùng mẫn cảm với sự tốt xấu của người khác, em ba anh thật ra thì cũng không có ý xấu, nhưng là không thể phủ nhận là, trong ba anh em, thì chỉ có người này là dễ xúc động nhất, cảm xúc biểu hiện có thể sẽ có chút thái quá, cho nên khó tránh khỏi việc đối với bé không tốt.

Mà Tiểu Tại Tại khi thấy anh ba đột nhiên không thích bé, khẳng định sẽ cảm thấy đau lòng.

Nghĩ như vậy, Ninh Hàn lại càng thấy đau lòng.

Anh ngồi xổm xuống, đối mặt với bé, dịu dàng dỗ dành bé: “Tại Tại, chúng ta về nhà được không? Anh ba em sẽ không dám bắt nạt em đâu, có anh cả và anh hai ở đây, nếu mà thằng bé dám làm gì với em, chúng ta liền đánh cho nó một trận nhé!”

“Không cần.”

Tiểu Tại Tại né tránh cánh tay Ninh Hàn duỗi ra, không ngừng loạng choạng đầu nhỏ, giọng trẻ con đáng yêu tràn ngập sự kháng cự và…… Đề phòng.

“Không đúng không đúng……”

“Cái gì không đúng thế?” Ninh Hàn không nghe rõ em gái đang nói cái gì, nên ghé sát vào để nghe rõ hơn một chút.

Tiếp theo đó, đồng tử của anh hơi co lại, ngay sau đó là trợn to.

Bên tai rõ ràng là âm thanh non nớt của trẻ con, nhưng lại mang theo vài phần chắc chắn.

“Không phải anh trai.”

Loading...