Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 631

Cập nhật lúc: 2024-10-28 06:55:37
Lượt xem: 17

Trên bàn ăn, bà Ninh đã ngồi ở đó ăn cơm.

Nhìn thấy bà nội, Tiểu Tại Tại lập tức bỏ qua anh trai, chạy qua, chui tọt vào trong lòng bà nội.

“Bà nội.”

“Ai da, bé con ngoan của bà nội, đói bụng không nào? bà nội pha sữa mạch nha cho con uống nhé?” Bà Ninh ôm lấy cô cháu gái nhỏ, sờ gương mặt nhỏ của bé một cách ôn nhu.

“Dạ.” Vừa nghe thấy có sữa mạch nha uống, Tiểu Tại Tại lập tức tích cực gật đầu.

Không có một đứa trẻ con nào là không ham ăn, Tiểu Tại Tại cũng không ngoại lệ, trên cơ bản dù cho người nhà có đút cho bé ăn cái gì, bé đều sẽ không cự tuyệt.

Nhưng cũng bởi vậy, nên người lớn mới chú ý tới đồ ăn của bé, để tránh việc bé ăn không biết no, ăn no căng hoặc là ăn bậy thứ gì đó.

Nhưng sữa mạch nha trong thời kì này cũng coi như là một món đồ vừa tốt vừa quý, có thể bồi bổ thân thể là thứ tốt, người bình thường muốn uống cũng không được, cho nên bà Ninh thường xuyên sẽ lấy cho bọn nhỏ trong nhà uống một ít.

Bà đứng dậy đi vào trong phòng lấy hộp sữa mạch nha mà con dâu đưa cho, đặt lên trên bàn cơm, cũng không nhìn mấy anh em, chỉ nói: “Các con ăn cơm sáng xong, ăn xong thì cầm bát đi rửa sạch sẽ rồi quay lại.”

Nghe bà nội vừa nói như vậy, Ninh Hàn và Ninh Hàng mới nhớ lại, lúc này, bát của nhà bọn họ có định số, cũng không thừa để có thể đựng sữa mạch nha.

Mà đây cũng coi như khá tốt rồi, ít nhất bát đũa trong nhà còn khá hoàn chỉnh, không bị sứt mẻ gì cả, có cả nhà bát đã bị vỡ chỉ còn một nửa, mà vẫn phải giữ lại để dùng, bởi vì không có bát thừa ra để thay đổi.

"Bé con có thể tự ăn cơm được không nào? Ăn xong rồi bà nội thưởng sữa mạch nha cho con uống nhé.”

Bà Ninh cầm lấy một cái thìa gỗ nhỏ, nhét vào trong tay cháu gái nhỏ, dạy bé cách sử dụng chiếc thìa này như thế nào để có thể ăn cơm.

Sợ con gái sẽ quăng chiếc thìa đi, Tô Hân Nghiên cố ý tự làm một cái thìa gỗ để con gái có thể tự ăn cơm, tuy rằng có chút thô ráp, cũng không được đẹp lắm, nhưng ở phần thìa lại được cô mài đến sáng loáng, không có bất kì phần gỗ nào thừa ra làm Tiểu Tại Tại bị thương.

Tiểu Tại Tại cũng rất ngoan, bà nội bảo bé học thì bé cũng học một cách nghiêm túc.

Tuy rằng người bé nhỏ tay nhỏ, không thể cầm thìa đúng cách được, ăn một miếng cháo có thể bị đổ mất một nửa, nhưng rốt cuộc bé đã thành công trong việc tự ăn cơm.

Mà phần cháo bị đổ đi đó được bà Ninh cho vào trong một cái đĩa, chốc lát cầm đi cho gà ăn.

Như vậy tuy rằng có chút lãng phí, nhưng cũng không có biện pháp.

Cũng không thể không dạy trẻ tự ăn cơm?

Bữa sáng này đối với Tiểu Tại Tại thật sự gian nan, nhưng sau khi ăn xong lại được uống sữa mạch nha thơm ngọt.

Cầm bát sữa mạch nha bà nội đưa cho, để sát vào mũi ngửi, một hương thơm ngọt ngào xốc thẳng vào mũi, khiến Tiểu Tại Tại vừa mới ăn no xong đã chảy nước miếng.

Nhưng bé vẫn khống chế được sự thèm ăn này mà thả bát sữa mạch nha xuống mặt bàn, nhẹ nhàng đẩy bát sữa mạch nha đến trước mặt Ninh Hàng.

“Anh hai uống.”

Ninh Hàng ngừng lại, sau đó lại đẩy bát sữa về, bình tĩnh nói: “Không cần, anh cũng có rồi.”

Bà nội lấy ra bốn bát sữa chia cho bốn anh em mỗi người một phần.

Ninh Hiên thì đã uống xong phần của bản thân, Ninh Hàn thì mới uống được một nửa, chỉ còn Tiểu Tại Tại và Ninh Hàng là chưa động tí nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-631.html.]

Bị cự tuyệt, Tiểu Tại Tại nhấp môi, bướng bỉnh mà đẩy lại về phía anh hai: “Anh hai uống đi, bổ bổ.”

Bé còn nói nhiều hơn một từ ' bổ ', nỗ lực biểu đạt ý tứ của bản thân.

Ninh Hàng nghe vậy, ánh mắt khẽ động.

Đột nhiên hiểu được bé con này đang làm gì.

Bé biết sữa mạch nha là đồ bổ cho thân thể, cho nên muốn nhường phần của bản thân cho anh để anh bồi bổ thân thể, còn vì sao bé lại làm như vậy……

Nhớ lại bản thân vừa rồi mới ôm bé con qua ngưỡng cửa xong, tiểu gia hỏa dường như đã nhìn phần mồ hôi chảy ra trên trán anh một hồi lâu, Ninh Hàng đã hiểu.

Nhưng anh không chú ý tới, gương mặt luôn biểu hiện sự lạnh nhạt kia thoáng chốc đã ôn nhu hơn rất nhiều

Không đành lòng cự tuyệt ý tốt của bé con, Ninh Hàng bưng bát sữa mà Tiểu Tại Tại đẩy cho anh kia, cúi đầu giả vờ uống một hớp, sau đó lại đẩy đến trước mặt bé.

“Anh hai đã uống rồi, dư lại Tại Tại uống đi.”

Giọng điệu thanh lãnh có vài tia dịu dàng khó phát hiện.

Thấy anh hai đã cầm bát sữa lên và uống một hớp, Tiểu Tại Tại lập tức cảm thấy mỹ mãn rồi nở một nụ cười xán lạn.

Bé đang định cầm bát sữa mạch nha lên uống, thì bên cạnh đột nhiên truyền một thanh âm chua xót.

“Em gái chỉ cho anh hai uống, không cho anh ba uống nữa sao?”

Ninh Hiên ghen ghét mà nhìn vào em gái, thật ra thì cậu không phải muốn đoạt ăn của em gái, chỉ là không vui vẻ khi nhìn em gái chỉ quan tâm mỗi anh hai mà xem nhẹ cậu.

Rõ ràng ngày thường chơi với em gái nhiều nhất vẫn chính là anh mà phải không?

Cậu còn tưởng rằng trong mấy anh em, cảm tình của cậu và em gái mới là tốt nhất, kết quả em gái vậy mà chỉ thích anh hai, không thích cậu, hắn khẳng định nếu không cao hứng.

Nói ngắn gọn, Ninh Hiên đang tranh sủng.

Tiểu Tại Tại ngẩn ngơ, hiển nhiên không dự đoán anh ba sẽ đột nhiên tức giận.

Bé cúi đầu nhìn bát sữa mạch nha tràn đầy, có chút không nỡ, nhưng vẫn nhịn đau đẩy bát sữa về phiá Ninh Hiên: “Anh trai uống.”

Giọng sữa có trăm triệu điểm ủy khuất.

Đẩy được nửa đường, thì một bàn tay tuy nhỏ nhưng đã hiện rõ khớp tay, nhắc bát sữa lên, lại để đến trước mặt Tiểu Tại Tại.

“Ngoan, cái này Tại Tại uống đi, anh ba em chỉ đùa với em một chút thôi, không phải thật sự muốn uống sữa mạch nha của em. Tiểu Hiên, em nói có phải hay không?”

Ninh Hàn quay đầu, ánh mắt sắc bén như đao mà nhìn về phía em trai.

Ninh Hiên bị anh mắt này của anh cả làm cho sợ run lên, khóc không ra nước mắt mà trả lời: “Đúng…… Đúng.”

Đúng thật là cậu không muốn uống phần sữa mạch nha của em gái, nhưng sao anh cả lại đáng sợ như vậy chứ?

Tiểu Tại Tại nhìn mặt của anh cả, lại nhìn anh ba, do dự lại do dự, nhưng vẫn không dám uống.

Thấy thế, Ninh Hàng trực tiếp bưng bát sữa lên, đưa đến miệng bé: “Uống nào.”

Loading...