Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 628
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:11:51
Lượt xem: 12
Ban đêm, sau khi bốn anh xem tắm rửa xong, cùng nhau ngủ chung một phòng nơi Ninh Hàn thức dậy vào buổi sáng.
Vốn dĩ Tiểu Tại Tại đến tuổi này, vẫn nên cùng ngủ chung với mẹ, nhưng không biết vào một ngày nào đó, khi tiểu gia hỏa nhìn thấy các anh trai có thể ngủ chung với nhau, mà chỉ mỗi bé bị lạc đàn, tức khắc cảm thấy bất mãn, thế là nháo lên muốn ngủ cùng với các anh trai.
Ngay từ đầu khẳng định người lớn không dễ dàng, nhưng không chịu nổi Tiểu Tại Tại bướng bỉnh quấy phá đòi ngủ cùng với anh trai.
Cuối cùng không có biện pháp nào nữa, Tô Hân Nghiên chỉ có thể đồng ý cho Tiểu Tại Tại ngủ cùng với anh trai trong vòng ba ngày, sau ba ngày này nếu bé không thích ứng được, thì phải quay trở về ngủ với mẹ, đương nhiên nếu là có thể thích ứng được, như vậy tùy bé thôi, để bé ngủ cùng với anh trai.
Đêm qua là ngày đầu tiên, hôm nay vừa vặn là ngày thứ hai.
Cho nên Tiểu Tại Tại còn ngốc ở trong phòng của các anh trai.
Bé còn phải mặc tã, sợ nửa đêm bé sẽ tè dầm, nên không thể không mặc tã, Tô Hân Nghiên còn cố ý trước khi bé đi ngủ thì thay tã mới cho bé.
Cầm tã cũ đi giặt sạch.
Thời buổi này, không có tã giấy, tã của trẻ con đều dùng vải bông may lại.
Nếu lâu không thay cho trẻ, thì nó sẽ bị rò rỉ.
Mỗi một đứa trẻ thì trên người đều có một định luật kì quái, ví dụ như mỗi tối trước khi đi ngủ phải làm việc gì đó vui vẻ đã.
Tiểu Tại Tại cũng như thế.
Gần đến giờ đi ngủ mà bé vẫn chưa ngủ cứ nhảy lên giường với anh ba, vừa hát vừa nhảy, không biết đang ngâm nga bài hát gì.
hai đứa lớn thì ngồi ở bên cạnh, một người đang cúi đầu đọc sách mặc kệ mọi chuyện, một người khác thì lại không biết trên trấn trụ hai tên tiểu yêu này như thế nào.
“Đi ngủ được chưa?”
Ninh Hàn cảm thấy anh chính là người lớn, phải ôn nhu với hai em một chút, cho nên ngay từ đầu vẫn dùng biện pháp mềm dỗ em trai em gái đi ngủ.
Đáng tiếc không có một chút tác dụng nào.
Hai tên này trực tiếp phớt lờ anh, không hề để tâm tới, tiếp tục chơi.
Đặc biệt là Ninh Hiên, cậu còn cố ý xoay người, che tầm nhìn của anh cả và em gái.
Bởi vì biết em gái rất nghe lời, nếu mà em gái được anh cả dỗ đi ngủ, vậy không còn ai chơi với cậu, một mình chiến đấu hăng hái, khẳng định sẽ bị trấn áp, mạnh mẽ đi vào giấc ngủ.
Cho nên để phòng ngừa em gái tiếp xúc với anh cả cậu chỉ có thể làm vậy.
Ninh Hàn thì sắp bị tức cười.
Một đứa trẻ 6 tuổi, tâm tư để lộ ra từ hành động đó rất rõ ràng, thật sự coi anh cũng ngốc như nó hả?
Nếu như vậy thì công ty kia của anh chỉ là ảo giác à!
Vén tay áo, Ninh Hàn trực tiếp đứng lên.
Đời này anh được nuôi khá chắc nịch, mà cũng khá cao, rõ ràng mới mười tuổi, đã cao gần 1m 5, mà khi đứng trước mặt em trai còn chưa cao tới một mét, phần bóng đen đã bao chùm lên cả người em trai, mang đến một trận áp bách mạnh mẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-628.html.]
Phát hiện nguy hiểm, động tác Ninh Hiên cứng đờ, hoảng sợ mà ngẩng đầu nhìn anh cả, lắp bắp nói: “Anh…… Anh cả, sao…… Làm sao vậy?”
Chuyện tới trước mắt, cậu còn muốn giả ngu.
Nhưng Ninh Hàn không cho cậu có cơ hội này, anh vươn ra ba ngón tay, lạnh lùng nói: “Anh cho em ba giây, ba giây sau nếu không nhanh đi ngủ thì, hừ.”
Giọng điệu cuối cùng ẩn chứa vô số lời đe dọa.
Ninh Hiên bị dọa đến run cầm cập, vội vàng nhấc chăn lên, cả người lưu loát nhanh chóng chui vào bên trong, ngay cả đầu cũng chui vào, toàn bộ hành trình thậm chí không mất đến một giây, hoàn thành việc bắt đầu trước khi ngủ.
Tốt lắm, đã giải quyết được một tên.
Ánh mắt Ninh Hàn dời về phía Tiểu Tại Tại, còn đang muốn dùng lại kế sách ban nãy, thì Ninh Hàng ở trong một góc đang đọc sách đột nhiên khép sách lại, vẫy tay với Tiểu Tại Tại: “Tại Tại lại đây, anh hai kể truyện trước khi đi ngủ cho em nào.”
Nghe thấy tiếng gọi, Tiểu Tại Tại lập tức ngoan ngoãn bò qua, sau đó theo chỉ thị nằm ở bên người anh hai.
Sau khi nằm xuống, bé dò tay một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng kép lấy ngón tay của anh hai, nãi thanh nãi khí nói: “Kể đi kìa.”
Bé muốn nghe.
Ninh Hàng nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của em gái, dùng chất giọng thanh lãnh nhưng có vài phần trẻ con vang lên: “Anh kể chuyện con quạ uống nước cho em nghe……”
Chưa kịp kể truyện xong, Tiểu Tại Tại đã ngủ say.
Sau khi dỗ người ngủ xong, Ninh Hàng quay đầu nhìn về phía anh cả còn tỉnh, chỉ vào một góc xa xôi nhất với hai người: “Anh cả ngủ ở đó đi.”
Giường khá lớn, cái kia góc kia rất rộng, hoàn toàn không làm Ninh Hàn cảm thấy chen chúc.
“…… Được.”
Ninh Hàn nằm theo hướng em hai chỉ, trước khi nhắm mắt, nhưng trong lòng anh biết điều đó.
Quả nhiên, vẫn bị hoài nghi.
Rốt cuộc anh mới đến, đối mặt với một thế giới hoàn toàn xa lạ, khác biệt hẳn với trong kí ức của bản thân, mặc dù cật lực che giấu, cũng khó tránh khỏi lộ ra sơ hở.
Mà dù cho em hai có ở thế giới nào, hiển nhiên đều là người thông minh nhất, kiểu người thường không phát hiện ra được, khả năng ở trong mắt cậu, lại rõ ràng hơn cả việc chiếu 800 cái bóng đèn vào.
Ninh Hàn đang dần chìm vào giấc ngủ, có lẽ đã không nhận ra.
Anh đã bắt đầu chia thế giới này và thế giới ban đầu của mình thành hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
"Ò ó o o ò o……”
5 giờ sáng, tiếng gà gáy đã vang lên.
Không phải Ninh gia, Ninh gia chỉ nuôi gà mái, là nhà người khác nuôi gà trống, không biết vì sao lại bay tới phụ cận nhà mình gáy sáng.
Bị tiếng gà gáy đánh thức, Ninh Hàng bình tĩnh mở mắt.
Cảm giác đầu tiên là tức ngực, cứ như có tảng đá nặng đè lên ngực.
Anh hơi nhíu mày lại, nghĩ lại hình như đêm qua anh ngủ lại trong phòng thí nghiệm, nên không phải là bị thiết bị nào đó rơi xuống đè lên người rồi?