Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 622
Cập nhật lúc: 2024-10-27 09:09:58
Lượt xem: 7
Có quá nhiều điểm khác với trong trí nhớ, khiến Ninh Hàn đều bắt đầu hoài nghi có phải trí nhớ của bản thân bị hỏng rồi hay không, thế cho nên mới nhớ nhầm.
Thật ra cũng không hẳn là không thể.
Trước khi trọng sinh anh là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, cách với hồi thơ ấu rất nhiều năm, nên có rất nhiều chuyện nhớ không rõ ràng lắm cũng bình thường.
Nhưng là……
Ánh mắt ngưng trọng mà nhìn cái bánh bao chắc nịch, trắng trẻo còn thắt hai bím tóc nhỏ ở trên đầu như chú chim cánh cụt đang đi lòng vòng quanh bản thân này.
Ninh Hàn vạn phần xác định.
Kiếp trước của anh, tuyệt đối không có sự tồn tại của đứa nhỏ này.
Cho nên…… Bé là ai?
“Anh trai đi…… Ăn cơm, rồi no no……”
Tiểu Tại Tại hai tuổi rưỡi năng lực tổ chức ngôn ngữ không được mạnh, chỉ có thể nói ra được mấy câu đơn giản, cho nên vì để có thể khiến anh cả hiểu được ý tứ của bản thân, bé còn phải phối hợp thêm cả động tác, đưa tay ỷ bảo anh ra cửa.
Đây là xem anh cả đã lâu không định cho bé ăn, đành phải xoay người đưa anh cả đi tìm đồ ăn.
Cách bài trí của sân vườn này vẫn giống với hình ảnh trong trí nhớ của Ninh Hàn, khi bước ra khỏi phòng, có một sân nhỏ đối diện với anh.
Trong sân có mấy con gà mái đang kêu côn trùng kiếm ăn, trong góc có trồng một cây mận, bên cạnh được trồng khá nhiều loại rau dưa, rất có hơi thở của cuộc sống.
Nhưng nhìn này hết thảy việc này, Ninh Hàn lại lâm vào lại một mảnh ký ức hỗn loạn.
“Không nên…… Sạch sẽ như vậy chứ?”
Nhà trong trí nhớ cuả anh bất kể là nơi nào đều có thể dùng từ bẩn để hình dung.
Không phải bọn họ không thu dọn, mà là dù có thu thập chăm chỉ đến đâu, cũng không kịp được với tốc độ tàn phá của người phụ nữ kia, ngoại trừ còn phải làm việc nhà, bọn họ còn phải xuống đất kiếm công điểm để đi nuôi dưỡng những người kia, nếu không thì sẽ bị đánh bị mắng, không thể ăn cơm……
Ngay khi những suy nghĩ sắp chìm vào kí ức của anh lần nữa, một bàn tay nhỏ bé mềm như bông len vào tay anh.
Tay nhỏ gắt gao nắm lấy một đầu ngón tay của anh, lôi anh đi vào trong nhà chính.
Ở giữa nhà chính là một cái bàn vuông vắn, mặt bàn bị lau rất sạch sẽ, phía trên để bốn cái bát, trong ba đựng đầy cháo trắng và thêm hai đĩa đựng thức ăn.
Một đĩa dưa muối và một đĩa trứng gà luộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-622.html.]
Trong đó có hai cái chén đã được ăn xong rồi, bên cạnh còn rơi một ít vỏ trứng, lúc này trong đĩa chỉ còn lại hai quả trứng gà, rõ ràng là để lại cho bọn họ ăn.
Ninh Hàn đi theo em gái qua, phát hiện có một tờ giấy được đè ở dưới một cái bát.
Anh cầm lấy lên xem, mặt trên là một dòng chữ được viết với nét chữ quyên tú.
‘ Mẹ đưa bà nội đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, Tiểu Hàn ở nhà trông em trai và em gái, cơm mẹ để ở trên bàn, ngủ dậy nhớ ăn. ’
Hai chén cháo, bát cháo đặc hơn là của anh, còn bát cháo loãng hơn tất nhiên là phần của Tiểu Tại Tại.
Đối mặt với vẻ mặt gào khóc đòi ăn của bé gái kia, Ninh Hàn trước tiên cầm bát cháo loãng hơn lên, dùng cái thìa lấy một chút cháo, cho thử vào trong miệng Tiểu Tại Tại.
Tiểu Tại Tại gấp không chờ nổi mà há miệng to rồi nuốt luôn phần cháo kia vào,, sau đó tiếp tục há mồm: “A……”
Nhanh đút đi.
Ninh Hàn vô tình đọc ra ý tứ này từ hành động nhỏ của bé, đáy mắt không tự giác được mà nhiễm ý cười, lần này lại xúc nhiều hơn lần trước, lại lần đút cho bé thêm nữa.
Một miếng tiếp một miếng, rõ ràng là cháo trắng không có hương vị gì, nhưng Tiểu Tại Tại lại ăn đến ngon vô cùng
Nhưng khi ăn được một nửa bát, bé lại đột nhiên ngậm chặt miệng không ăn nữa.
“No rồi?”
Ninh Hàn không tự giác đưa tầm mắt đến bụng nhỏ của bé, cũng không giống kiểu đã no rồi, hẳn là còn có thể ăn.
Anh cũng không cho rằng thời buổi này có nhà nào sẽ cho trẻ con ăn đến mức no không ăn vô được nữa, đại bộ phận đều chuẩn bị đủ để ăn gần no, tất nhiên là ăn không đủ no, nhiều lắm có thể duy trì ở mức độ ăn vào không bị chết đói là được.
Cho nên một bát cháo này, hẳn là đủ để cho bé ăn no.
Nghĩ lại có lẽ là bé thấy bát cháo trắng này ăn không có hương vị gì, nên không thích ăn, Ninh Hàn cầm lấy quả trứng gà được luộc sẵn rồi ở trên mặt bàn, lột sạch vỏ trứng để lộ ra quả trứng gà trắng nõn mềm mại, lại đặt ở trong bát cháo của bé nghiền nát ra, sau đó trộn đều với cháo lên, lại một lần nữa đút cho bé.
“Ngoan nào, bên trong có trứng gà, ăn thêm mấy miếng nữa nhé.”
Thật sự không được thì anh lại kẹp thêm miếng dưa muối.
Nhưng bé con nhỏ như vậy, có thể ăn được dưa muối sao?
Ninh Hàn không nắm chắc câu trả lời chính xác tạm thời không dám cho bé ăn cái này, không thấy ngay cả phần cháo đặc hơn của mình anh còn không dám đút cho bé ăn hay sao?
Chính là sợ bé ăn vào rồi lại đau bụng.