Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 613
Cập nhật lúc: 2024-10-26 20:23:16
Lượt xem: 17
Kết quả tổ ấm tình yêu của hai vợ chồng lại thường xuyên bị một thứ trà trộm vào, thứ này mang tên là ‘ em gái ’, làm Ninh Hiên oán niệm không thôi.
Nhưng cố tình lại không thể đuổi được, dẫn tới mỗi lần cô tới cửa lại một lần anh nghẹn uất.
Tại Tại tất nhiên là mặc kệ anh trai rồi, ai kêu tay nghề của Ỷ ca tốt như vậy, cô thỉnh thoảng ăn cơm ở căng tin của trường cũng mệt nên thích theo Ỷ ca đến nhà cậu ấy cọ cơm để cải thiện khẩu vị.
Dù sao Ỷ ca cũng chưa lên tiếng đuổi cô đi, thì anh ba cô cũng không dám vác chổi đuổi khách.
Hôm nay Lan Ỷ ở trong ký túc xá cũng là một việc ngoài ý muốn.
Vốn dĩ cô định về nhà sau giờ học, nhưng hôm qua giáo sư chuyên môn đột nhiên thông báo muốn thêm lớp, buổi tối cô vẫn phải đi học. Chính vì thế nên hôm đó tan học từ lúc 10 giờ hơn.
Đã trễ thế này, nghĩ ngày hôm sau buổi sáng 7 giờ có tiết, Lan Ỷ cũng lười về nhà lăn lộn, liền dứt khoát mượn điện thoại của khu dạy học này, gọi cho Ninh Hiên báo với anh một tiếng, sau đó về kí túc xá ngủ cùng với các cô bạn.
Tuy nói cô đã dọn ra đi, nhưng thật ra ở trong kí túc vẫn lưu lại một chút hành lý của cô, nên vẫn có thể ở lại được.
Thỉnh thoảng trong những tình huống tương tự, Lan Ỷ cũng chọn ở trong ký túc xá của trường.
Tống Giảo đi ra ngoài một lát đã trở lại.
Mang theo một đống bữa sáng, cô vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, liền bị bọn họ chân chó vây quanh.
“Chị gái Kiều kiều, xin hỏi Mộc tổng lại cho chúng ta lộc ăn ngon nào thế?” Chương Đào một bên nói, một bên ân cần nhận lấy đồ vật trong tay Tống Giảo.
Cho nên thật ra không phải là cô thích hướng về Mộc Châu, nên mới thường xuyên vì anh ta nói chuyện.
Đây không phải là do ăn của người ta nên mới chột dạ sao.
Đúng vậy, Mộc Châu biết muốn tấn công một người thì phải có được hảo cảm và sự công nhận của những người xung quanh, mỗi lần Mộc Châu giao bữa sáng cho Tống Giảo, đều kèm theo cả ký túc xá của cô.
Mặc dù ngay từ đầu nhóm người Chương Đào còn có thể giữ vững tâm trí, cảm thấy bản thân không thể vì mấy miếng cơm mà phản bộ bạn tốt, nhưng ăn của người ta nhiều như vậy, này cũng nhịn không được sẽ cảm thấy ngượng ngùng, cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ, thế cho nên mới có thể ở trước mặt Tống Giaỏ vì mấy miếng ăn này mà nói tốt cho Mộc Châu, bán đứng bạn tốt.
Nói ngọt nhiều, hiệu quả cũng đạt được.
Thế nên, thái độ nguyên bản Tống Giảo đối với Mộc Châu là kiên định cự tuyệt, đến bây giờ đã biến thành không cự tuyệt cũng không đáp ứng, tùy ý để cho tình cảm giữa hai người phát triển.
Có lẽ kiên trì thêm một đoạn thời gian, Mộc tổng có thể nhìn thấy hy vọng.
*
Buổi tối thứ sáu .
Kết thúc một tuần học, Tại Tại thu dọn đồ đạc và chuẩn bị về nhà.
Cùng đi với cô còn có Lan Ỷ.
Ngày mai vừa vặn chính là sinh nhật của bà cụ Ninh, lão nhân gia bảo rằng bản thân chỉ muốn được ăn một bữa cơm đoàn viên, cho nên mọi người an bài hành trình, chuẩn bị thoả mãn nguyện vọng này của lão nhân gia.
Thân là con dâu Ninh gia, Lan Ỷ tự nhiên cũng nằm trong danh sách người nhà, cho nên cô mới đi theo Tại Tại cùng nhau về Ninh gia.
“Sao anh ba mãi vẫn chưa tới nhỉ?”
Tại Tại đứng ở cổng trường, thăm dò xung quanh cổng trưởng trong màn đêm
“Có thể là có việc nên mới bị trì hoãn.”
So sánh với Tại Tại vội vàng, Lan Ỷ lại rất bình tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-613.html.]
Vì để kịp cho ngày mai tham dự sinh nhật của bà cụ Ninh, nên tối hôm trước đó các cô phải về Ninh gia.
Nhưng có một lớp học buổi tối vào tối thứ sáu, đến giờ tan học cũng đã gần 10 giờ 30 tối, ngoài việc thu dọn đồ đạc, bọn họ còn phải trì hoãn rất nhiều thời gian.
Lúc này mới có thể ra cổng trường, trên cơ bản đã không thể bắt xe buýt đi về được, chỉ có thể gọi người tới đón.
Lan Ỷ sáng sớm đã thông báo cho Ninh Hiên lại đây, Ninh Hiên cũng đáp ứng, kết quả là ở cổng trường hơn mười phút đồng hồ đều thổi gió lạnh, cũng không thấy bóng xe, cho nên khó trách Tại Tại sẽ cảm thấy lo lắng.
Cô đã bắt đầu lo lắng cho anh ba nhà mình có phải đã xảy ra chuyện gì trên đường rồi hay không.
Cũng may, không phải đợi bao lâu, ánh sáng của hai chiếc đèn pha dần sáng lên, một chiếc xe quen thuộc từ từ tiến đến.
“Sao muộn như vậy rồi anh mới tới?”
Xe còn chưa kịp dừng hẳn, thanh âm oán giận của Tại Tại đã vang lên.
Ninh Hiên thả cửa kính xe xuống, để em gái có thể nghe rõ được nguyên nhân vì sao anh lại tới muộn: “Không phải anh đây còn phải đi đón bạn trai cô à?”
Nghe anh nói như vậy, Tại Tại theo bản năng nhìn vào bên trong xe.
Quả nhiên, Cố Diệp Chu đang ngồi ở ghế điều khiển phụ nhìn cô mỉm cười.
Cô tức khắc cảm thấy ngượng ngùng, cũng ngượng ngùng vì đã mắng oan cho anh ba, vội vàng ôm túi xách, mở cửa xe ra rồi chui vào trong ngồi.
Lan Ỷ theo sát sau đó.
Sau khi xác định cả hai đã ngồi vững vàng, Ninh Hiên mới khởi động xe đưa họ về nhà.
Trên đường, Tại Tại không nhịn được tò mò hỏi: “Sao nửa đường anh lại đi qua đón Cố Diệp Chu?”
Từ khi xác định mối quan hệ với Cố Diệp Chu, Tại Tại liền trực tiếp đổi giọng gọi tên của anh, không hề gọi anh, bởi vì cô cảm thấy nương theo quan hệ hiện giờ của hai người mà gọi là anh trai thì sẽ cảm thấy kì.
Bên trong xe quá tối, cho nên Tại Tại không nhìn thấy, sau khi cô nói những lời đó, ánh mắt của ba người còn lại, bao gồm cả Lan Ỷ, trong phút chốc trôi dạt.
Dường như có tật giật mình giống nhau.
“Gần đây tớ có chút không thoải mái, cho nên kêu Ninh Hiên tiện đường đến bệnh viện lấy thuốc cho.”
Lan Ỷ nháy mắt, Ninh Hiên liền biết nên tiếp lời như thế nào.
Anh vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, anh đi lấy thuốc cho chị dâu ba của em, nửa đường gặp được Cố Diệp Chu vừa lúc tan tầm, liền đưa theo một đoạn đường.”
Cố Diệp Chu cũng cùng lên tiếng: “Ừm, hôm nay anh không lái xe đi làm, cho nên mới nhờ Ninh Hiên thuận tiện đưa anh về nhà.”
Tại Tại: “…… Ồ.”
Sao cô cứ cảm thấy nhóm người này hôm nay quái quái thế nào?
Nếu chỉ có mỗi anh ba cô quái thì cô sẽ không hoài nghi gì, rốt cuộc người này bị bệnh điên, cô đã quen, nhưng ngay cả Lan Ỷ và Cố Diệp Chu cũng như vậy……
Làm cô hoài nghi lắm đó nha.
Tại Tại có trăm triệu điểm điểm muốn mở đọc Tâm Thuật ra nhìn một cái, nhưng trực giác lại nói cho cô biết, lần này không thể mở.
Còn vì sao lại không mở thì cô không biết.
Nhưng Tại Tại vẫn là lựa chọn nghe theo trực giác, rốt cuộc trực giác của cô vẫn luôn chuẩn.