Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 610
Cập nhật lúc: 2024-10-26 20:21:59
Lượt xem: 7
“A! Muốn c.h.ế.t à, làm em sợ nhảy dựng!”
Tại Tại hét lên một tiếng ngắn ngủi , ngay sau đó thẹn quá thành giận mà đánh nhẹ vào Cố Diệp Chu.
Không dùng lực, căn bản là không đau không ngứa, nhưng Cố Diệp Chu vô tội bị đánh, vẫn là có một chút ủy khuất: “Anh vừa rồi thấy cửa nhà em không đóng, cho nên anh chỉ muốn giúp đóng cửa lại mà thôi.”
Kết quả còn chưa đóng được cửa cho nhà người ta, anh liền nhìn thấy Tại Tại nửa đêm có một người ngồi xổm ở chỗ này, không khỏi tò mò chui ra hỏi một câu, sau đó đã bị ‘ vợ bạo lực gia đình ’.
“Hả? Em không đóng cửa sao?”
Tại Tại nhìn vào mắt của Cố Diệp Chu, cẩn thận nhớ lại một chút, bản thân cô có lẽ vậy, đại khái, tám phần, khả năng…… Thật sự không đóng cửa!!!
Gãi đầu, Tại Tại nở một nụ cười ngây ngốc với Cố Diệp Chu: “Em đã quên.”
“Không có việc gì, tý nữa về đóng lại là được rồi.”
Cố Diệp Chu duỗi tay, kéo Tại Tại đang ngồi xổm ở trên mặt đất dậy, lại quấn chặt áo bông vào trên người cô, sau đó đang định mang cô vào trong nhà.
“Đừng ở chỗ này dễ bị trúng gió, cẩn thận không thì bị cảm, vào nhà đi.”
“Không được.” Tại Tại kéo lấy tay Cố Diệp Chu, “Hiện tại em còn chưa thể đi vào.”
Cố Diệp Chu: “?”
Anh chưa kịp đặt câu hỏi thì đã có tiếng động từ trong kho gỗ phía sau, hai người quay đầu lại với nhau trong tiềm thức, liền thấy một người đàn ông cao lớn đang cúi đầu, đi theo phía sau là cô gái nhỏ đang thẹn thùng như cô vợ nhỏ mới về nhà chồng.
Cố Diệp Chu: “……”
Đây là đang làm gì?
Hai người đàn ông đối diện nhau, nhíu mày một lúc, đồng thời nhận ra đối phương.
“Viện trưởng Cố.”
“Mộc tổng.”
“Viện trưởng Cố sao lại ở chỗ này?” Mộc Châu đối với sự xuất hiện của Cố Diệp Chu còn rất kinh ngạc.
Bệnh viện tư nhân mà Cố Diệp Chu mở cùng với trưởng bối trong gia đình đã hoàn thành vài tháng trước, mặc dù là bác sĩ mới tốt nghiệp, nhưng với tư cách là một trong những người sáng lập bệnh viện, anh vẫn nhận được chức phó viện trưởng.
Vốn dĩ trưởng bối muốn cho anh đảm nhiệm chức vị viện trưởng, nhưng Cố Diệp Chu cho rằng bản thân còn quá tuổi trẻ, mà vẫn còn đang trong giai đoạn học tập, bất luận là năng lực hay là kinh nghiệm đều không đủ để đảm nhiệm quản lý một bệnh viện, cho nên cự tuyệt.
Nhưng xuất phát từ sự tôn trọng, khi người ta xưng hô với anh vẫn gọi một tiếng ‘ viện trưởng Cố ’, cố ý tỉnh lược từ ‘ phó ’ kia.
Tuy rằng Cố Diệp Chu cũng không để ý sự tồn tại của từ ' phó ' kia, nhưng người khác lại không biết, chỉ có thể bảo sao hay vậy.
“Đây là nhà bạn gái tôi.” Cố Diệp Chu giống như đang tuyên thệ chủ quyền mà nắm lấy tay nhỏ của Tại Tại.
Mộc Châu đã hiểu.
Nguyên lai bản thân mới là người ngoài.
Anh cười xin lỗi nói: “Ngượng ngùng, bởi vì có một chút chuyện cá nhân, chiếm dụng địa phương của hai người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-610.html.]
“Không có việc gì không có việc gì, em mới là ngượng ngùng, khách tới nhà, kết quả lại để hai người tới nơi này nói chuyện.” Tại Tại mắt thấy không khí có chút xấu hổ, vội vàng đứng ra hoà giải.
Cô đưa mắt ra hiệu cho Tống Giảo, Tống Giảo ngầm hiểu, trực tiếp lôi kéo Mộc Châu đi ra ngoài.
“Trời đã muộn rồi, anh cũng không nên ở lại nhà người ta quấy rầy nữa, vẫn nên đi về đi.”
“Đây là trực tiếp hạ lệnh đuổi khách?”
Mộc Châu đứng ở bên cạnh xe của bản thân, buồn cười mà nói với Tống Giảo: "Điều này có được tính là trở mặt khi tán tỉnh xong không?"
“Nào có……”
Tống Giảo thẹn thùng đến mức thấp giọng như muỗi vo ve.
Thấy thế, biết là không thể trêu chọc người quá mức, Mộc Châu đúng lúc mà thu tay lại: “Vậy em nghỉ ngơi cho thật tốt, anh liền đi trước, yên tâm, chuyện này trở về anh nhất định sẽ điều tra rõ ràng, cho em một công đạo.”
“Ừm, tạm biệt.”
Tống Giảo lên tiếng, vẫy tay tạm biệt với Mộc Châu, cũng không nói bản thân có cần công đạo hay không.
Tính tình cô mềm mại, nhưng không phải người thật sự không biết giận.
Con thỏ nóng nảy còn sẽ cắn người, huống chi cậu đâu phải là con thỏ.
Tiễn Mộc Châu, Tống Giảo xoay người trở về.
Vốn định đi tìm Tại Tại, lại thấy cô và bác sĩ Cố đang quấn lấy nhau, liền thức thời mà chuyển hướng, trực tiếp đi vào trong nhà không đi quấy rầy đôi tình nhân này.
Lúc này Tại Tại đang lẩm nhẩm nhỏ giọng nói chuyện với Cố Diệp Chu về việc kết hôn nhanh chóng của anh và Lan Ỷ.
Nói thật, tốc độ của cặp đôi này phải nói là anh nha đến kinh hoàng.
Nhưng Cố Diệp Chu nghe xong việc này thì sự chú ý không đặt ở tốc nhanh đến kinh hoàng kia của Ninh Hiên , mà là……
“Anh ba em cũng đã kết hôn, vậy khi nào em gả cho anh?”
Thình lình được cầu hôn, Tại Tại ngốc luôn, ngay sau đó có chút hoảng loạn lắp bắp nói: “Em…… Em còn chưa tới…… Tới tuổi kết hôn theo pháp luật đâu.”
Cô còn nhỏ, hiện tại kết hôn cũng quá sốt ruột?
“Không có việc gì, mấy tháng nữa thôi là đến.”
Cố Diệp Chu biểu hiện rất đứng đắn, dường như chỉ cần Tại Tại hiện tại đáp ứng gả cho anh, anh sẽ chờ đến tuổi có thể kết hôn theo pháp luật rồi đưa cô đi lãnh chứng ngay và luôn.
Cẩn thận tính toán, tuổi kết hôn theo pháp luật của nữ là 20, nam 22, mà Tại Tại sinh vào ngày năm tháng 6 năm 1970, hiện tại đã qua Nguyên Đán, tiến vào năm 90, đúng thật là chỉ cần chờ mấy tháng nữa, liền đến sinh nhật cô, cũng chính là năm cô tròn hai mươi tuổi.
Khó trách Cố Diệp Chu chờ mong như vậy.
Đúng là anh đang muốn nhanh chóng cưới vợ yêu về nhà.
Đáng tiếc Tại Tại lại không suy nghĩ như vậy: “Em còn đang đi học, không muốn kết hôn sớm như vậy.”
Cô lôi cánh tay của Cố Diệp Chu , đưa qua đưa lại nhẹ nhàng như đang làm nũng.
Mỗi lần cô làm như vậy, Cố Diệp Chu đều không nhịn được mà thuận theo ý của cô.