Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 587

Cập nhật lúc: 2024-10-25 17:04:52
Lượt xem: 17

Khi nhóm người Tại Tại quay trở lại đại sảnh nơi tổ chức hôn lễ, hầu như những người nhìn thấy họ đều nhận thấy rằng không khí giữa mấy anh em có gì đó không ổn.

ba anh em thì người này còn trầm mặc hơn người kia, toàn bộ hành trình đều không giao lưu.

Ninh Hàng thì còn tạm, anh vốn dĩ chính là kiểu người này, thoạt nhìn không có gì khác biệt cả, chủ yếu là Ninh Hiên và Tại Tại.

Hai anh em này thì còn đang phân cao thấp với nhau.

Một người thì không ngừng rót rượu vang đỏ cho bản thân rồi uống, một người cũng không ngừng nhưng lại uống rượu trái cây, mà lạ thay Ninh Hàng ngồi ở bên cạnh lại không đi ngăn cản, đây mới chính là điều quỷ dị nhất.

Tửu lượng của Tại Tại không tốt.

Do dù độ cồn của rượu trái cây có thấp đến mấy, khi uống được ba ly, cô cũng đã say.

Dừng lại động tác uống rượu, cô liền ngơ ngác ngồi ở vị trí của mình, cũng không ăn cái gì, cũng không nói lời nào, chỉ ngồi phát ngốc ở đó.

Ninh Hàng vẫn luôn quan tâm tới động tĩnh của em gái.

Thấy cô đã say, duỗi tay muốn lấy đi chén rượu trước mặt cô, lại bị đánh vào tay vang lên một tiếng.

Cô gái nhỏ to gan dám đánh anh hai lúc này mới có phản ứng.

Cô chậm rãi quay đầu, đối với Ninh Hàng cười ngây ngô hai tiếng, gọi người mềm như bông : “Anh trai.”

“Ừm.” Ninh Hàng theo tiếng.

Dường như cảm thấy khá thú vị, Tại Tại lại kêu một tiếng: “Anh trai.”

“Ừm.” Ninh Hàng vẫn kiên nhẫn như cũ lên tiếng.

Anh cũng không biết vì sao bản thân lại đi chơi trò chơi ấu trĩ này với em gái, nhưng anh vẫn theo bản năng dung túng cô.

“Anh trai……” Lúc này Tại Tại không hề chỉ đơn thuần muốn gọi người, cô lẩm bẩm nói chuyện, bởi vì say rượu, thanh âm có chút hàm hồ: “Anh có thể ôm được em sao?”

“Ôm được.”

Giọng nói lạnh lùng thường ngày của Ninh Hàng không khỏi mềm ra, hắn đột nhiên nhớ lại thời thơ ấu của mình rất lâu, rất lâu trước đây.

Khi đó thân thể của anh rất yếu, là người duy nhất trong nhà không ôm được em gái, còn kém hơn cả em trai nhỏ hơn mình hai tuổi.

Nhưng từ trước tới nay em gái chưa từng chê bai anh, còn rất thích dính vào bên người anh, làm nũng với giọng nói còn mang hơi sữa, năn nỉ anh hai chơi với bé.

Thôi.

Dưới đáy lòng Ninh Hàng nói với chính bản thân, coi như là vì em gái, anh vẫn nên xuống tay nhẹ với tên họ Cố này đi một chút, miễn cho việc lại khiến em gái khóc.

Chờ khi Ninh Hàn và Bạch Hinh kính rượu xong hơn 50 mâm, thì tiệc cưới gần như kết thúc.

Tất cả khách khứa đều tản đi, chỉ còn lại hai gia đình Ninh Bạch, và một mình Cố Diệp Chu.

Thật ra thì ông cụ Cố có tới, nhưng mới tham dự được một nửa thì đã bị một cuộc gọi từ viện nghiên cứu lôi đi rồi, cho nên Cố gia chỉ còn lại có mình Cố Diệp Chu ở đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-587.html.]

Hiện tại anh cũng không dám đi, chỉ có thể trầm mặc ngồi ở một bên.

Nửa sau tiệc cưới, Tại Tại đã không chịu nổi trước rượu nên đã gục rồi, ghé vào trên bàn ngủ, lúc này được anh hai ôm vào trong lòng.

Bản thân Ninh Hiên cũng say, còn cần Cố Diệp Chu đỡ, nên không ôm em gái được.

Chỉ là người này rõ ràng đã ‘ lưu lạc ’ tới mức phải dựa vào người khác nâng mới có thể đứng vững, lại còn không thành thật, liên tiếp đẩy Cố Diệp Chu ra, nắm tay lại múa may trước mặt người ta, lớn tiếng uy h.i.ế.p nói: “Cái tên trứng thối này, dám cướp em gái của ông, ông…… ông nói cho cậu biết, nếu …… nếu cậu mà dám khi dễ Tại Tại, ông đây sẽ lôi cậu ra đánh cho lên bờ xuống ruộng!”

“Hồ nháo cái gì?”

Ninh Viễn Hàng thấy con trai nhỏ làm loạn đến không ra gì, trực tiếp đến đây dùng tư thế diều hâu gắp gà con, tóm lấy cổ áo của con trai lôi đi, toàn bộ hành trình ngay cả cái ánh mắt cũng không cho Cố Diệp Chu.

Thấy thế, Cố Diệp Chu sao mà không rõ được?

Anh vừa bị ba vợ ghét bỏ đó.

“Hai người này thật ra…… Diệp Chu à, xin lỗi, hai người bọn họ uống nhiều rượu rồi, đầu óc không được tốt, cháu đừng so đo với bọn họ.”

Tô Hân Nghiên chú ý tới con trai và chồng có vô vàn sự bất mãn với người bạn trai mới ra ánh sáng của con gái, tuy nói cô cũng cảm thấy con gái có bạn trai bây giờ là quá sớm, nhưng thật ra cũng không phản đối.

Con cái đã trưởng thành, có người mình thích cũng rất bình thường.

Hơn nữa đối phương là Cố Diệp Chu, là đứa nhỏ mà bọn họ nhìn từ nhỏ tới bây giờ, lí lịch nhân phẩm của thằng bé cả Ninh gia ai cũng rõ ràng.

Con gái và đứa nhỏ ở bên nhau, Tô Hân Nghiên cũng rất yên tâm.

Cho nên cô cũng xem như là người duy nhất trong Ninh gia , ngoại trừ Tại Tại tán thành tình yêu của hai đứa nhỏ.

“Cháu không có việc gì, cảm ơn dì Tô.” Cố Diệp Chu cười cười, tỏ vẻ bản thân không ngại.

Lén lút trộm bắt cóc mất con gái/ em gái của nhà người ta, bị đánh cũng là bình thường.

Mà việc của anh chính là chịu đựng là đủ rồi.

Dù sao chia tay thì là chuyện không có khả năng rồi, anh còn muốn nắm tay Tại Tại đi đến cục dân chính lãnh chứng kết hôn, rồi nắm tay cùng bước lên lễ đường, cuối cùng là nắm tay đi hết cuộc đời này cho đến khi bạc đầu răng long.

Còn con cái? Cái này phải xem duyên phận.

Phát giác ra suy nghĩ của bản thân có chút xa, Cố Diệp Chu vội vàng phục hồi tinh thần lại.

Thấy hai nhà Ninh Bạch sắp rời đi, anh lập tức đi theo, nói rằng mình không uống rượu, có thể lái xe chở người về.

Cố Diệp Chu vốn biết mình uống được bao nhiêu, từ đầu đến giờ chưa từng đụng đến một giọt rượu, không thể để bản thân say như điếu đổ ở đây.

Nếu không, khi anh đang trong cơn say, đối phó với cảnh này chắc chắn sẽ là một nỗi kinh hoàng.

Cố Diệp Chu vốn định lái xe đón đưa nhóm người Tại Tại, đáng tiếc Ninh Hàng cũng không uống rượu, cho nên anh bị tống cổ đi đưa đón cha mẹ Bạch.

Buổi chiều Bạch Hinh phải đi theo Ninh Hàn lên xe đi hưởng tuần trăng mật, mà cha mẹ Bạch cũng không định ngốc ở Thủ đô này quá lâu, rốt cuộc không có thói quen sinh hoạt , cho nên sau khi hôn lễ kết thúc, bọn họ đã chuẩn bị về Ma Đô.

Nhưng vé họ đặt là vào ngày mai, cho nên hôm nay vẫn về căn hộ mà Bạch Hinh mua ở Thủ đô.

Cố Diệp Chu chỉ cần đưa bọn họ đến Bạch gia là được rồi.

Loading...