Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 569
Cập nhật lúc: 2024-10-25 14:03:14
Lượt xem: 12
“Sao em đi lấy cái đồ vật mà lâu như vậy?”
Ninh Hiên đang ngồi xếp bằng ở trên sô pha xem TV, nhìn thấy em gái với vẻ mặt vui mừng mà chạy về, nhịn không được kỳ quái hỏi: “Còn có, đồ em lấy về đâu?”
“Hả…… A.. Em đã quên lấy.”
Không nghĩ rằng và mới về lại gặp vấn đề chết chóc này, Tại Tại khẩn trương đến mức đổ cả mồ hôi lưng, bàn tay hơi run.
Cũng may lúc này, giọng của bà nội cô từ trong bếp vọng ra, hô: “Cơm được rồi, lại đây bưng thức ăn.”
“Đây ạ.”
Nhìn thấy bà nội, Tại Tại giống như thấy cứu tinh, lập tức nhanh chân chạy qua, ân cần giúp đỡ bà nội bưng thức ăn.
“Đói như vậy sao?”
Thấy em gái chạy trốn như con thỏ thấy thợ săn, Ninh Hiên không khỏi hoài nghi có phải mấy ngày nay cô theo ba mẹ ra ngoài, căn bản không được ăn cơm à?
Cũng có khả năng.
Rốt cuộc ba mẹ còn phải vội vàng chuyện hôn sự của anh cả, nhất thời bỏ em gái cũng bình thường, mà em gái anh thân là người nghèo nhất nhà, trong tay lại không có tiền mua thức ăn, đáng thương vô cùng mà đói đến bây giờ.
Bị hình ảnh bản thân bổ não rồi tự đau lòng.
Đến nay còn không biết người nghèo nhất nhà chính là chính mình - Ninh Hiên đi đến bên cạnh em gái, dưới ánh mắt nghi hoặc của cô, duỗi tay lấy ra bốn tờ một trăm đồng đưa cho cô.
“Đây, đói bụng thì đi mà mua đồ ăn, ngàn vạn lần đừng để đói đến mức đó.”
“Tiền tiêu vặt?” Động tác của Tại Tại thuần thục mà tiếp nhận tiền, thuận miệng hỏi.
“Ừm.” Ninh Hiên cảm thấy bản thân có cho em gái tiền cũng là tiền tiêu vặt, không có gì cả.
Ai ngờ vừa dứt lời, trước mắt liền lại xuất hiện một bàn tay nhỏ, mà chủ nhân của tay nhỏ còn đúng lý hợp tình tiếp tục đòi tiền anh, rất giống một con sói mắt trắng.
“Lại cho em thêm một trăm, 400 đồng nghe là không may mắn.”
“Sao em lại không lấy hai trăm, thành 600 nghe được con số cát lợi.” Ninh Hiên quả thực bị cái lòng tham được một tác lại tiến thêm một tấc của em gái anh sợ ngây người.
“Mà nếu anh nhất quyết muốn cho thêm tiền, em cũng không phải không thể nhận.”
Tại Tại làm ra vẻ mặt miễn cưỡng.
Ninh Hiên: “…… Em trả lại tiền anh cho vừa rồi đây!”
“Không còn, anh đã cho em rồi, sao lại nói có thể đòi về được!” Tại Tại lập tức nhét tiền trong tay vào trong túi, dùng một bàn tay khác che đi, phòng ngừa anh ba cô tới đoạt.
Bị hành vi phòng anh như phòng cướp làm cho tức cười, Ninh Hiên tức khắc trở nên gan lớn xấu xa, lấy tộc độ sét đánh không kịp tai, đưa tay đè lại đầu nhỏ của em gái, không màng cô đang giãy giụa, hung hăng xoa cái đầu nhỏ ngang ngược kia thành cái ổ gà.
“A a a…… Ninh Hiên, hôm nay anh chết chắc với em rồi!”
Tại Tại tức muốn hộc m.á.u cùng anh ba cô liều mạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-569.html.]
Hai tay cô ngay lập tức giang lên muốn đánh cho người này hai cái, Ninh Hiên cũng nhanh nhẹn mà duỗi tay cản lại, thuận tiện bớt thời giờ phản kích.
Hai anh em lúc nào cũng như chó với mèo đánh nhau, cuối cùng cũng chỉ ai cũng không làm gì được ai, đánh mệt mỏi, chỉ có thể tạm thời ngưng chiến.
Ăn cơm thôi.
Lúc này bọn họ không phá nhà, cho nên khi bà cụ Ninh nhìn thấy hai người lại làm ầm ĩ lên căn bản là không quản, lo ngồi ăn đầy bụng, ngồi ở trước bàn cơm dùng cơm.
Chờ này khi hai anh em này làm ầm ĩ xong lại đây ăn cơm, bà cụ Ninh đã ăn no rồi.
Bà bỏ bát đũa xuống, giương mắt nhìn hình tượng của hai anh em nhà này, không nhịn cười được.
Đừng hoài nghi, bà cụ Ninh đúng là đang cười nhạo hai người này.
Nhưng đối với bà cụ Ninh, Tại Tại và Ninh Hiên ai cũng không dám có chút xíu tâm tư gì, chỉ có thể buồn bực mà tiếp thu trận cười nhạo này.
Thật ra cũng không trách bà cụ Ninh sẽ cười.
Hai người làm ầm ĩ, ngoại trừ Tại Tại bị xoa tóc thành cái ổ gà ra, hình tượng của Ninh Hiên cũng không tốt hơn được.
Nếu mà muốn hình dung ra.
Chỉ có thể nói, nguyên bản lúc đầu anh là một đại mỹ nhân yêu nghiệt, hiện tại lại trở thành một mỹ nhân sa điêu, tuy rằng đều là đại mỹ nhân, nhưng người sau dễ dàng làm người ta bật cười.
Tuy rằng đánh nhau vậy, Ninh Hiên vẫn phải cho em gái thêm hai trăm đồng.
Ai kêu anh làm anh trai chứ, anh trai phải chiều em gái.
Mà Tại Tại nhận được tiền tiêu vặt rồi, cũng thuận thế đưa quà mà cô mua ở Ma Đô tặng cho anh ba.
“Đây, lần trước anh muốn em mua cho anh đôi vòng tình nhân, mà lần trước em ở Ma Đô nhìn thấy nó, giá cả còn tiện nghi hơn so với bên thủ đô này, liền thuận tiện mua về cho anh, biết thứ này không dễ mua được, cho nên tiền anh cho vừa rồi cứ coi như là phí em đi mua cho anh đi.”
Chiếc vòng có thể được Ninh Hiên coi trọng, vậy tất nhiên giá cả cũng không nhỏ.
Nếu cẩn thận tính lại, mặc dù cầm 600 đồng này của anh, Tại Tại cũng phải bỏ thêm vào đó chút tiền.
Nhưng cô cảm thấy tiền mình bỏ thêm vào không phải là tiền, mà là tình cảm anh em cảm động đất trời của hai người.
“Đừng cảm động đất trời, giữa hai ta không có cái thứ đó.” Ninh Hiên không lưu tình chút nào mà đánh nát ảo tưởng của em gái, lại đưa thêm cho cô mấy trăm đồng: “Đây, cho cưng làm giá chênh lệch, không thì cứ coi như là tiền tiêu vặt anh đây cho cưng.”
“Hiện tại em vẽ tranh cũng có thể kiếm được không ít tiền đó, mấy người không cần phải cho em tiền nữa đâu.” Tại Tại ngoài miệng rì rà rì rầm, nhưng động tác cầm tiền nhét vào túi lại phi thường nhanh nhẹn.
Ninh Hiên: “……” Thế thì em đừng có lấy nữa.
Tại Tại nhìn thấu nội tâm của anh ba: Thích đấy!
Kì nghỉ đông một tháng này qua đi, Tại Tại lại trở lại trường học đi học.
Mới vừa bước vào cửa phòng học, cô liền nhìn thấy nhóm bạn cùng phòng đang vẫy tay với cô, vội chạy qua, ngồi ở chỗ mà các cô đã chiếm trước cho cô.
“Sao hôm nay mọi người tới sớm thế?”
Tối hôm qua cô không ở lại kí túc xá, là buổi sáng trực tiếp chạy từ trong nhà tới.