Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 546
Cập nhật lúc: 2024-10-25 09:18:37
Lượt xem: 8
Xe chậm rãi dừng ở trước cửa nhà của giáo sư Lâm.
Tại Tại nhanh nhẹn cởi bỏ đai an toàn định xuống xe, nhìn thấy bộ dáng cô sốt ruột chờ mong rời xa mình như vậy, đáy lòng Cố Diệp Chu lại nhiều hơn một tầng mây đen.
Tay nắm tay lái của anh càng chặt hơn, nhịn không được xúc động nói: “Tại Tại.”
“Dạ?” Tại Tại theo bản năng quay đầu lại, đôi tay gắt gao nắm lấy cánh cửa xe.
Nhìn thấy biểu tình chấn kinh như chú thỏ con này của cô, phần khí đen tích tụ ở đáy lòng Cố Diệp Chu đột nhiên tan.
Thôi, em ấy còn nhỏ, chờ một chút đi.
Cố Diệp Chu rất nhanh đã điều chỉnh lại biểu tình trên mặt, nở một nụ cười ôn nhu, duỗi tay giúp Tại Tại buộc lại chiếc chăn quàng cổ đã bị lỏng, nói: “Mau vào đi thôi, đừng để bị cảm lạnh.”
“…… Dạ.”
Tại Tại do dự một chút, sau đó vẫn đi xuống, chạy chậm vọt vào nhà của giáo sư Lâm.
Trái tim đạp phanh phanh rất nhanh, trên mặt vẫn còn vết đỏ ửng.
Vừa rồi Tại Tại cũng không biết nên nói chuyện như thế nào, sợ một khi mở miệng, trái tim cô cũng vì thế mà nhảy từ trong miệng ra ngoài.
Thật ……thật ra, vừa rồi cô có một tia chờ mong.
Nhưng cô lại không biết sự chờ mong này đến từ đâu, cho nên ngược lại có chút sợ hãi.
Nhưng cô cũng không biết bản thân sợ hãi cái gì.
Cho nên tâm lý rất mâu thuẫn.
“Sao tới rồi lại không tiến vào?” Giáo sư Lâm ngồi ở trong nhà nhìn thấy thân ảnh Tại Tại vào cửa, xem bộ dáng luôn đứng ở cửa bồi hồi chuyện gì mãi không vào, không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Em tưởng có món đồ nào đó bị rơi.”
Tại Tại cuống quít tìm một cái lý do, cũng may giáo sư Lâm cũng không so đo với cô, chỉ vẫy tay ý bảo cô lại đây.
“Hôm qua cô nhận được tin từ từ một người bạn, nói là đã có bảng xếp hạng của cuộc thi vẽ tranh quốc tế đó rồi.”
Không cần Tại Tại hỏi, giáo sư Lâm đã trực tiếp nói luôn điều mà cô muốn biết ra.
“Thật sao?” Hai mắt Tại Tại sáng ngời, những cảm xúc rối loạn ban nãy đều bị cô vứt hết ra sau đầu, hiện tại cô chỉ quan tâm thành tích thi đấu cuả bản thân: "Em xếp thứ mấy vậy ạ?”
“Em cũng tự tin bản thân có thể đứng thứ mấy?”
Giáo sư Lâm nhướng mày, mặt ngoài nhìn như là câu hỏi nghi vấn, trên thực tế đáy lòng cũng không kinh ngạc với sự tự tin của đồ đệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-546.html.]
Rốt cuộc sự tự tin của cô được hình thành từ thực lực và tài năng mạnh mẽ của bản thân, cho nên không gọi là tự tin, chỉ có thể coi đó là chuyện đương nhiên.
“Hì hì…… Thì cũng phải xem xem ai là người dạy em chứ.”
Tại Tại cố ý giở trò, dỗ dành giáo sư Lâm vui vẻ.
Quả nhiên, giáo sư Lâm được cô dỗ dành thành thói quen khuôn mặt nghiêm túc không giữ được, nhịn không được cười khẽ lên, dỗi nói: “Biết miệng của em ngọt nhất, nhưng đừng lấy ra mà dỗ dành cô, cô không để bản thân bị đẩy vòng vòng đâu.”
Tuy nói như vậy, nhưng nụ cười trên môi của bà vẫn luôn duy trì.
Nhìn dáng vẻ cười tươi như hoa nở của cô giáo, trong lòng Tại Tại vừa động, hỏi dò: “Thưa cô, chắc hẳn em cũng được một thứ tự không tồi đi?”
Nếu không chiếu theo tính cách đứng đắn nghiêm túc hàng ngày của giáo sư Lâm, không có khả năng chỉ bị mấy câu nói của cô mà lại vui vẻ như vậy, trừ phi còn có cả chuyện khác nữa.
“Em đoán đúng rồi đó.”
Giáo sư Lâm cũng không phải là kiểu người thích úp úp mở mở, trực tiếp công bố đáp án cho đồ đệ: “Em đạt được giải nhì, không chỉ nhận được vé mời tham dự lễ trao giải, mà còn nhận được phần thưởng trị giá năm nghìn đô la."
“5000 đô la!”
Tại Tại thất thanh kinh hô, cả người đều bị choáng váng.
Đừng trách cô có cái bộ dạng này, , tính theo tỷ giá quốc tế, 1 đô la Mỹ tương đương 3,7221 đồng , và năm nghìn đô la Mỹ tương đương 18610,5 đồng!
Vậy mà cô lại có thể nhận được giải thưởng hơn 1 vạn 8!
Ở cái niên đại mà một tháng tiền lương của một người công nhân chưa tới một trăm này, một vạn tám thật là khoản tiền vô cùng lớn.
Đừng hỏi vì sao Tại Tại lại biết tỷ giá quốc tế rõ ràng như vậy, khi mà trong nhà bạn luôn có người thường xuyên phải ra nước ngoài kinh doanh, mà trong nước cũng có cả một tập đoàn quản lý rất nhiều ngành- bác cả cô, vậy sao cô lại không thể không biết được chứ.
Rốt cuộc thì trong bữa cơm khi mọi người nói chuyện sẽ ngẫu nhiên nhắc về vấn đề này, mà Tại Tại thì không nghe được hai cũng phải nghe được một.
Cho nên hiện tại cô mới có thể biểu hiện như thể đang bay lên vậy, choáng váng.
Qua một hồi lâu, cho đến khi giáo sư Lâm gọi mấy tiếng, Tại Tại mới có thể từ trạng thái hư không này hoàn hồn.
Cô không nhịn được véo một cái vào tay của mình, cảm giác được đau, lúc này mới không thể tin tưởng nói: “Việc này hết thảy đều là sự thật .”
“Nếu không phải là sự thật chả nhẽ còn là giả sao?”
Giáo sư Lâm nhìn bộ dáng khó có thể tin được cuả cô, cũng không cười nhạo cô, rốt cuộc mặc cho ai nhận được tin tức tốt như vậy, khẳng định biểu hiện có khi còn lớn hơn cả Tại Tại, cho nên có thể hiểu, nhưng thân là giáo viên, bà có một điều cần phải nghiêm túc cảnh báo đồ đệ của mình.
“Tại Tại.”
“Dạ?” Nghe ra sự nghiêm nghị trong lời nói của giáo sư Lâm , Tại Tại theo bản năng quay trở lại dáng ngồi đoan trang , đặt cả bàn tay lên đầu gối, lấy ra dáng ngồi tiêu chuẩn của học sinh tiểu học, ngoan ngoãn ngồi chờ cô giáo dạy bảo.
“……” Giáo sư Lâm đang định nói lại nhìn thấy dáng vẻ này của Tại Tại làm cho bị nghẹn.