Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 543

Cập nhật lúc: 2024-10-24 16:38:55
Lượt xem: 10

Ngay sau khi bị bỏng, hãy rửa sạch bằng nước lạnh trong vòng 15 đến 20 phút, điều này có thể làm dịu vết phồng rộp hiệu quả và giúp làm mát vùng bị bỏng.

Sau khi vết bỏng nếu không nghiêm trọng bạn chỉ cần xoa một ít thuốc trị bỏng tại nhà, nếu nghiêm trọng thì phải đến bệnh viện thăm khám.

Mấy kiến thức thông thường này Tại Tại cũng hiểu, cho nên cô ngoan ngoãn phối hợp với Cố Diệp Chu để cho vết thương của mình tốt lên.

Nhưng có một điều quan trọng mà cô chưa quên.

"Lửa dưới nồi vẫn chưa dập tắt, anh mau tắt đi."

Cô nhẹ nhàng đẩy Cố Diệp Chu, thúc giục anh nhanh đi tắt bếp, không để lại một chút cơ hội nguy hiểm bùng phát nào.

“Được.” Cố Diệp Chu duỗi cánh tay dài ra, bếp đã tắt.

Dưới sự mát lạnh của dòng nước, Tại Tại có thể cảm giác rõ ràng được, vết thương ở mu bàn tay bằng mắt thường cũng có thể thấy được đã đỡ đi, nhìn kỹ xem, cũng không phát hiện bị phòng rộp, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

“Còn may là không nghiêm trọng.”

Dứt lời, cô chú ý tới bàn tay bị dính nước của Cố Diệp Chu, nhịn không được hô nhỏ một tiếng: “A, tay của anh mới vừa bị thương, sao lại chạm vào nước thế này? Trôi hết thuốc mất!”

“Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi.”

Cố Diệp Chu hiện tại một lòng chỉ quan tâm tới Tại Tại, làm gì có tâm tình đi quan tâm bản thân?

Ước tính thời gian, sau khi ngâm nước, anh kéo Tại Tại vào phòng khách rồi ấn cô ngồi xuống ghế sôfa, sau đó đi lấy hòm thuốc.

Sau đó ngồi trước trước mặt cô lấy thuốc trị bỏng ra.

“Em…… Thực sự xin lỗi.”

Đột nhiên một giọt nước mắt rơi vào trên mu bàn tay hiện rõ khớp xương của Cố Diệp Chu, ngay sau đó là giọt thứ hai, giọt thứ ba.

Anh ngẩng đầu, liền thấy Tại Tại đang dùng một cánh tay không bị thương không ngừng lau nước mắt, khóc đến rối tinh rối mù,dường như chịu phải ủy khuất vô cùng lớn.

Cô một bên khóc một bên còn xin lỗi: “Thực sự xin lỗi, em chỉ muốn rán trứng mà thôi, không ngờ rằng khi đổ trứng vào thì dầu lại đột nhiên bắn lên, không chỉ mình bị thương, còn làm hại tay của anh bị dính nước, thật sự không…… A!”

Kinh hách quá mức, Tại Tại nhất thời quên mất việc khóc thút thít.

Cô hơi trợn to mắt, cảm nhận được sự ấm áp đột nhiên xuất hiện, có chút thoải mái, đầu theo bản năng mà cọ cọ.

Mới vừa cọ xong, ý thức được mình làm cái gì, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ ửng lên.

Muốn duỗi tay đẩy Cố Diệp Chu ra, lại có một chút luyến tiếc, không đẩy ra được, bầu không khí này lại khiến cô không biết phải làm gì.

Tại Tại nhạy bén mà nhận thấy được.

Cái ôm này, khác với những lần ôm khác với những người khác, bao gồm cả những lần trước khi ôm Cố Diệp Chu, đều không giống nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-543.html.]

Đó không phải là một cái ôm đơn thuần.

Trong đó còn nhiều cảm xúc.

Nhưng cụ thể là cái gì, cô lại không rõ, chỉ có thể mê mang ngồi ngốc ở đó, cũng không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì, hoặc là căn bản không suy nghĩ gì cả.

“Đừng khóc.”

Giọng nam nhẹ nhàng trong trẻo vụng về an ủi cô gái nhỏ đang khóc, mà cô gái nhỏ từ lâu đã ngưng nước mắt, chỉ ngơ ngốc mà chui đầu vào trong lòng n.g.ự.c của người con trai trước mặt, không nói lời nào cũng không rời đi.

Qua một lát, hồi lâu thấy Tại Tại không có động tĩnh, Cố Diệp Chu mới có chút thấp thỏm mà buông cô ra.

Anh đang nghĩ ngợi tới hành động này của mình có phải có chút quá phận rồi hay không? Có phải đã mạo phạm tới cô, lại thấy Tại Tại không nói một lời rồi nâng đôi tay của anh lên, lại một lần nữa cầm lấy thuốc cẩn thận bôi vào vết thương cho anh.

Đã từng làm qua một lần, lần này cô làm nhanh hơn lần trước.

Sau khi bôi thuốc xong, Tại Tại đứng lên, cũng mặc kệ Cố Diệp Chu có muốn giữ cô lại hay không, nói một câu: “Em phải về nhà ăn cơm.”

Sau đó chạy không thấy bóng dáng đâu.

Bóng dáng mảnh khảnh vô tình lộ ra một cảm giác chạy chết.

“Tại……”

Cố Diệp Chu chậm một bước chỉ có thể chậm rãi thả tay đang vươn ra xuống, đáy lòng thở dài, sau đó đi vào phòng bếp thu dọn tàn cục.

Tại Tại đã nấu xong cơm, rán trứng với hẹ xong, sau đó cô định tráng thêm quả trứng cho nhiều màu sắc, không ngờ rằng lại gây ra tai họa này.

Làm cô không được ăn cơm bản thân nấu, ngược lại còn chả hiểu sao lại chạy mất.

Để lại Cố Diệp Chu một mình ngồi ăn.

Cố Diệp Chu ngồi ở bàn ăn trước bên cạnh là nồi cơm, cầm đĩa trứng tráng lá hẹ lên, và quả trứng tráng kia lên, ăn từng miếng một.

Ăn ăn, anh lại không nhịn được khẽ cười một tiếng.

Tiếng cười sung sướng.

*

“Phanh!”

Nghe thấy tiếng đóng mở cửa vội vã, bà cụ Ninh liền biết cháu gái nhỏ đã trở lại.

bà buông nắp nồi xuống, mặc một thân tạp dề đi ra, quan tâm hỏi: “Bé con, nghe nói Diệp Chu bị thương, thằng bé đã đỡ hơn chưa…… Cháu làm sao vậy?”

Vừa mới nói được nửa lời, bà cụ Ninh đã nhìn thấy cháu gái nhỏ tựa vào cửa, hai mắt mở to, vẫn còn thở hổn hển dữ dội, rõ ràng là đang sợ hãi vội vàng quay lại.

“Không…… Không có gì, chỉ là do cháu nóng quá thôi, muốn vội vàng về nhà tắm rửa cho mát mẻ.” Bị bà nội kêu hoàn hồn, Tại Tại che giấu nói.

Loading...