Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 528

Cập nhật lúc: 2024-10-24 14:52:56
Lượt xem: 17

“À , đây đây...” Ninh Hiên trong một giây hoàn hồn, liếc mắt một cái, nhìn thoáng qua liền bang một tiếng đánh ra: “Đông phong.”

Ninh Hàn theo sát sau đó: “Nam phong.”

"Mấy người các người có phải định ra Bắc Phong gì đó đúng không?” Ninh Hiên mới vừa phun tào xong, liền thấy mẹ đưa ra Bắc Phong thật.

Cố Diệp Chu chạm vào Tại Tại một chút.

Tại Tại nháy mắt hiểu ý, vội hô to một tiếng: “Chạm vào!”

Sau đó lanh lẹ ăn luôn cấp bài nhà trên, đánh ra một quân bài giống với Ninh Hiên, mà không ai muốn: “Đông phong.”

Sau nhiều lượt đổi bài, lúc này Tại Tại bước vào một ván đấu căng thẳng.

Phàm là có người đánh ra hai vạn hoặc là năm vạn, vậy thì cô nhận thồ luôn.

Đương nhiên, cách tốt nhất là cô ấy có thể tự mình vẽ những tấm thẻ mà cô ấy muốn, tức là tự vẽ.

Có thể là do quá khẩn trương, ngược lại Tại Tại tập trung không được tốt cho lắm.

Nên ngay khi anh cả cô đánh ra một quan hai vạn cô vẫn chưa để ý, vẫn là Cố Diệp Chu phản ứng nhanh chóng nhắc nhở cô một tiếng, lúc này cô mới hưng phấn mà hô to một tiếng, đẩy hết toàn bộ số quân bài về đằng trước: “Hồ lạp!”

Niềm vui thắng trận là không gì có thể so sánh được.

Tại Tại vui vẻ mà nhảy cẫng lên, trực tiếp nhào lên người Cố Diệp Chu đang đứng bên cạnh, ôm người ta một cách chặt chẽ rồi hoan hô.

“Em thắng rồi, ha ha ha……”

Nhìn thấy em gái đang ôm lấy Cố Diệp Chu gắt gao, sắc mặt Ninh Hiên biến đổi, vội vàng xông lên lôi cô xuống.

“Em mau buông tay ra nhanh lên, Diệp Chu sắp bị em làm nghẹt chết rồi đó!”

Thì ra là anh muốn bảo vệ mạng của bạn thân.

Cố Diệp Chu: “……”

Không cần, cảm ơn.

Cô gái nhỏ mềm mại trong lồng ngực không còn, Cố Diệp Chu không tự giác được mà nắm năm ngón tay chặt lại, có một chút mất mát rồi đem tay thu trở về.

“Căn bản là em đâu có dùng lực, sao có thể khiến anh ấy nghẹt chết được, đúng là vớ vẩn?”

Chính vì thế mà Tại Tại cùng với anh ba lại cãi nhau, hai người đang ầm ĩ, cho đến khi Tô Hân Nghiên không thể nhịn được nữa mà kêu đình, lúc này hai người mới an phận ngồi xuống.

Ván bài tiếp tục.

Tuy nói có Cố Diệp Chu ở bên ngoài viện trợ, nhưng trên thực tế tác dụng của anh chỉ nhắc nhở vào những thời điểm mấu chốt mà thôi, Tại Tại vẫn phải tự thân ra trận.

Cho nên cô cũng không phải lúc nào cũng thắng, vẫn có lúc thua.

Nhưng tổng thể mà nói thì bây giờ cô thắng nhiều thua ít.

“Cẩn thận một chút nào, đêm nay người thua nhiều nhất sẽ thay dì Trần làm hết mấy việc nhà nhé.” Tại Tại- người thắng nhiều nhất đang cười gian, ánh mắt không có hảo ý nhìn về phía ba người khác.

Đúng vậy, tuy rằng không đánh cuợc tiền, nhưng chơi mạt chược phải có gì đó cho trò chơi thú vị, thì đó chính là làm việc nhà cho đến hết Tết Âm Lịch.

Rốt cuộc thì dì giúp việc cũng phải về quê ăn Tết, trong nhà không ai thích làm việc nhà, chỉ có thể dùng loại biện pháp này tìm ra người chịu trận.

Ninh Hiên cảm thấy bản thân thua nhiều hơn thắng nghe vậy có chút khẩn trương.

Trái lại Tô Hân Nghiên và Ninh Hàn, người này còn bình tĩnh hơn người kia.

Người trước thì không cảm thấy làm việc nhà là một việc khó, người sau thì lại cảm thấy bản thân mình không thua được.

Nói là đón giao thừa, nhưng cũng không có khả năng để cả đêm không ngủ được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-528.html.]

Cho nên khi chơi tới hai giờ sáng, ổ bài bạc này liền tan.

Ánh mắt của mọi người tập thể dừng ở trên người Cố Diệp Chu, người thống kê lại toàn bộ số lần trong ván bài là anh.

Cố Diệp Chu lấy thân phận làm trọng tài lâm thời tuyên bố: “Thứ nhất là Tại Tại, thứ nhì là dì Tô, thứ ba là……”

Nói đến đây, anh còn cố ý tạm dừng một chút, để tăng cảm giác hồi hộp.

Làm Ninh Hiên gấp đến độ không được: “Thứ ba là ai, cậu nói nhanh lên nào, mệt vừa rồi tôi còn cứu cậu, thế mà giờ cậu lại như vậy, anh em tốt kiểu đấy hả? Cáu nhờ!”

Cố Diệp Chu: “……”

Cứu ha! Tự nhiên không muốn nói nữa để tên này hồi hộp đến chết đi!

Đương nhiên, cuối cùng Cố Diệp Chu vẫn không làm như vậy, anh thành thật tuyên bố nói: “Thứ ba là cậu, cuối cùng chính là anh Hàn.”

Ninh Hàn lớn hơn Cố Diệp Chu vài tuổi, mà Cố Diệp Chu là bạn của Ninh Hàng và Ninh Hiên còn có Tại Tại , cho nên cùng cùng nhau gọi Ninh Hàn một tiếng anh.

Nhưng bất luận có là anh, cũng không thể lấp được sự thật là Ninh Hàn đã thua.

Cố tình cái người chỉ thắng anh cả được một chút lại cười ha ha vui vẻ, không biết thu liễm, chỉ biết cười cho sảng khoái lúc này.

“Ha ha ha…… Mình thắng, thắng rồi, không cần làm việc nhà, anh cả làm việc vui vẻ nhé, lao động là vinh quanh, ha ha........!”

Ninh Hàn: “……”

Là do anh dạo này đánh tên này hơi ít rồi đúng không?

Cuối cùng theo một báo cáo nào đó, nửa đêm, trong thư phòng đột nhiên phát ra một tiếng kêu gào thảm thiết.

Làm người nghe muốn cười, mà người nhìn thấy được thì ôm bụng cười cười to, cười đến nước mắt tràn ra.

Đương nhiên, người có thể cười đến không lương tâm như vậy, trừ bỏ cô em gái hay hố anh trai ra thì chẳng còn ai.

Dù sao cuối cùng Tại Tại cũng không chạy thoát khỏi cơn tức giận của anh ba, ác độc chuyển sang dũng khí.

Cái đầu nhỏ bị xoa đến mức không được gọi là xoa mà nói chà cũng đúng, thậm chí còn xuất hiện điện.

Sau đó không có gì bất ngờ xảy ra, hai anh em lại đánh nhau rồi.

Cuối cùng lại không thể chịu đường cường thế của anh hai.

Hai người xếp hàng ngồi, hối lỗi.

*

Giữa trưa ngày hôm sau , Tại Tại ngáp một cái, chậm rãi xuống lầu.

Cô vốn tưởng rằng mình có thể được thưởng thức bữa sáng tình yêu của anh cả? À không là cơm trưa, kết quả lại thấy mẹ cô với tâm tình tốt mà ngân nga đôi ba câu ca, đi qua đi lại ở phòng bếp nấu cơm.

Cả người cô đều cảm thấy kinh hoàng!

“Mẹ , a……”

Còn chưa kịp nói gì, Tại Tại đã bị anh ba che miệng lại, mạnh mẽ lôi ra ngồi xổm ở cửa phòng bếp,vừa ngước mắt lên nhìn tình trạng kì lạ của mẹ bên trong, cô nghiêm túc thì thầm.

“Em gái, em có biết mẹ bị làm sao không vậy?”

“Không biết a.” Tại Tại vô tội lắc đầu.

“Nói rất đúng.” Ninh Hiên bốp vào cánh tay em gái, tự tin nói: “Anh cũng không biết."

Tại Tại: “…… Không phải, anh nói thì nói thôi, đánh em làm gì a?”

Cô xoa cánh tay đau êm ẩm của mình, biết thừa thứ này hẳn là đang trả thù cô vì chuyện tối qua đây mà.

Loading...