Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 527
Cập nhật lúc: 2024-10-24 14:29:32
Lượt xem: 24
Khi bộ phim kết thúc, khán giả đều kết bạn tốp năm tốp ba rời đi.
Tô Hân Nghiên cùng Ninh Viễn Hàng vào lúc này mới nhìn thấy Cố Diệp Chu, không khỏi kinh ngạc: “Diệp Chu, cháu đến đây từ lúc nào thế?”
“Dì Tô , chú Ninh.”
Cố Diệp Chu đứng lên, lễ phép mỉm cười chào hỏi hai người.
Anh cũng không trả lời câu hỏi ban nãy của Tô Hân Nghiên, nhưng Tô Hân Nghiên đã tự động bổ não cho ra đáp án.
Quay đầu xem con trai nhỏ đang ăn dấm bậy bạ, Tô Hân Nghiên giống như con gái, đều cho rằng là thứ này mời người ta tới.
“Đã trễ thế này, cháu cũng nên về cùng với chú dì thôi.” Tô Hân Nghiên hiền lành nói.
Lúc này đã hơn mười một giờ tối.
Xe buýt gì đó đã sớm không có, Cố Diệp Chu nhìn như thế nào là biết anh không lái xe tới, mà bọn họ thân là trưởng bối, nhìn thấy anh có một mình, thuận tay cùng nhau về cũng bình thường.
“Dạ.” Cố Diệp Chu trên thực tế đúng thật là không lái xe ra tới rất biết nghe lời mà đáp ứng lời mời của Tô Hân Nghiên.
Anh đi cùng với mấy anh em Ninh gia, theo trưởng bối đi ra rạp chiếu phim, ngồi lên xe.
Ninh Viễn Hàng lái xe, ngồi ghế điều khiển phụ là Tô Hân Nghiên.
Sau xe tòa thượng còn lại là Cố Diệp Chu đi theo ở.
Ba anh em Ninh gia thì ngồi ở một chiếc xe khác, bà cụ Ninh và Cố Hành thì không có tới.
Người trước là do tuổi lớn, không chịu được việc thức đêm, thông thường vào tám giờ bà cụ đã đi ngủ, người sau thì vì bận rộn với công việc, thật sự không rảnh tới xem phim.
Đương nhiên, không tới thì không tới, Cố Hành lại không ngại tiêu tiền bao toàn bộ nhân viên trong công ty tới rạp phim, lấy việc này coi như là phúc lợi của công ty.
Cho nên dưới uy quyền của bác cả.
Người khác không tới, nhưng nhân viên trong công ty ông chỉ cần không bận rộn, trên cơ bản đều có thể tới.
Có người còn dìu già dắt trẻ tự động rút tiền túi mua vé.
Phim ngôn tình có thể chỉ phổ biến ở thế hệ sau, nhưng ở thời đại ngày nay, rất nhiều người thích xem những bộ phim như vậy.
Cho nên doanh số bán vé trong các đợt tiếp theo, thành tích đều không tồi.
Thậm trí còn tốt hơn rất nhiều so với bộ trước của Ninh Hiên.
Rốt cuộc thì bộ phim này tuy nói cũng là do Ninh Hiên tự quay chụp, nhưng khi mời đạo diễn và diễn viên gì đó, đều tương đối có khí, hơn nữa giai đoạn trước Ninh Hiên tuyên truyền đúng chỗ, nên bộ phim này hot như vậy cũng là chuyện thường.
Nhưng lúc đầu phát hỏa còn có thể nói là nhờ vào công lao tuyên truyền, nhưng về sau có thể ổn định doanh thu phòng vé giai đoạn sau hay không còn phụ thuộc vào thực lực của chính bộ phim.
Mà trước khi chứng kiến doanh thu phòng bán vé của bộ phim này, nhóm người Tại Tại phải trải qua một sự kiện.
—— đón giao thừa.
Đêm giao thừa, không tuân thủ theo truyền thống của mấy năm trước thì quả thực là không có chuyện gì để làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-527.html.]
Không, đúng là bởi vì là do truyền thống nên mới cảm thấy nhàm chán.
Cũng may dưới tình huống này, Tô Hân Nghiên sớm đã có diệu chiêu.
Trước mặt cả nhà, cô lấy ra một bộ mạt chược!
“Đánh bài không?”
“Đánh!” Tại Tại là người thứ nhất hưởng ứng mẹ cô, nhưng trước khi cô đáp ứng, bắt được Cố Diệp Chu đang định cáo từ về nhà.
“Anh Cố, anh có thể ở lại giúp em nhìn bài được không?”
Tại Tại thì biết chơi mạt chược, hơn nữa bộ mạt chược này là do cô mang về từ sau đợt đi Ma Đô về.
Nhưng khi cô chơi mạt chược lại không hiểu sao đầu óc không được linh hoạt, trên cơ bản đều đánh mù, cho nên luôn ở kiểu thắng ít thua nhiều, với thực lực như vậy, cô thấy dễ dàng đả kích lòng tự tin.
Nhưng không sao cả, sau một lần ngẫu nhiên phát hiện Cố Diệp Chu đánh mạt chược rất giỏi, từ đó trở đi chỉ cần cô đánh mạt chược sẽ có một trợ thủ ngon lành như thế này.
Từ đó về sau, trên cơ bản, chỉ có Cố Diệp Chu ở lại nhìn bài hoặc là hỗ trợ, Tại Tại vô cùng vui vẻ chơi với người nhà.
Ông cụ Cố và bà cụ Ninh giống nhau, tuổi lớn, không còn tinh lực, có thói quen ngủ sớm.
Lúc này Cố gia đã sớm một mảnh đen nhánh.
Cố Diệp Chu có trở về thì cũng chỉ có nhàm chán chờ đợi cho qua giao thừa, cho nên đối với yêu cầu này của Tại Tại, anh không chút nghĩ ngợi, liền gật đầu đáp ứng: “Được.”
“Sao lại làm phiền Diệp Chu nữa vậy? Không thể tự đánh được sao?” Tuy nói như vậy, nhưng Tô Hân Nghiên cũng không ngăn cản cách làm của con gái.
Dù sao thì đây cũng chỉ là một trò chơi, lại không đánh cuộc tiền, chơi như thế nào cũng được chỉ cần vui vẻ là đủ rồi.
Mạt chược có bốn góc.
Phân biệt từ Tô Hân Nghiên, Tại Tại, Ninh Hàn đến Ninh Hiên chiếm cứ.
Ninh Viễn Hàng và Ninh Hàng không tham dự chiến cuộc này, hai người này có sức quan sát nhạy bén đến mức dọa người, người thì chỉ cần quan sát một chút biểu tình của người khác là có thể đoán ra người ta muốn đánh quân gì, lại nghĩ định làm gì, một người khác thì sẽ tính bài, ai có cái bài gì, ở đáy lòng người này đều biết hết.
Chỉ rủ một trong hai người này chơi thôi đã gọi là tự tìm ngược rồi, căn bản không ai muốn cho hai người này vào bàn.
Cho nên nói, hai cha con này bị cả nhà ghét bỏ tập thể.
Nhưng nhìn thấy em gái tìm sự viện trợ, Ninh Hiên lại không phục.
Anh lúc này cũng không rảnh lo bản năng sợ hãi đối với anh hai, đưa đôi mắt đáng thương vô cùng hướng tới anh hai, cố ý dùng cái giọng nói chảy nhớt để làm nũng: “Anh trai, em nhờ anh viện trợ cho em được không.”
Ninh Hàng lạnh nhạt liếc mắt nhìn em trai một cái, ròi trả cho hai chữ: “Không rảnh.”
Anh muốn cùng xem TV với ba ba , thuận tiện tâm sự về chuyện nghiên cứu máy móc mới ra.
Không ngờ rằng anh hai lại cự tuyệt bản thân nhanh như vậy, Ninh Hiên trong nháy mắt kéo mặt xuống, ai ai oán oán bắt đầu mở miệng hát mấy câu xướng ai oán: “Ai ~ thì ra tôi chỉ như một cánh liễu không nơi nương tựa mà thôi a a a ~”
“Anh ba, đến lượt anh ra bài rồi đó, nhanh lên.”
Tại Tại không có kiên nhẫn mà nhắc nhở Ninh Hiên đang lên cơn.