Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 519
Cập nhật lúc: 2024-10-23 15:53:59
Lượt xem: 19
Công ty của Tô Hân Nghiên.
Tại Tại ôm văn kiện mẹ muốn, trực tiếp đi vào.
Lúc này có hai người đang tại quấy rầy cô gái ở quầy lễ tân, không biết nên nói cái gì, có chút kích động dường như đang tranh cãi.
Lúc Tại Tại đi ngang qua vì tò mò mà nhìn nhiều hai mắt, thấy kia hai người chỉ là ngoài miệng than kịch liệt, trên thực tế ai cũng không dám động thủ, liền yên tâm đi lên lầu.
Văn phòng của mẹ cô ở trên lầu.
Chú ý tới cô gái trẻ tuổi bên cạnh kia không được sự cho phép mà lại được tiến vào, hai người đang tranh chấp với tiếp tân kia không kìm được tức giận mà nói: “Vì sao cô gái đó lại có thể đi lên, chúng ta thì không cho chứ, cô có phải kinh thường chúng tôi hay không?”
“Tiên sinh à, không phải như thế đâu, ngài không có hẹn trước với công ty, chúng tôi thực sự không thể cho ngài lên được, cũng xin ngài hãy thông cảm cho tính chất công việc của tôi, nếu hai vị muốn tìm Tô tổng, thì xin hẹn trước.”
Chị gái lễ tân này từ đầu đến cuối đều tươi cười lễ phép, ứng phó với hai người trước mắt đang vô cớ gây rối này.
Nhưng nghe cô nói như vậy, một vị khác lập tức càng thêm bất mãn nói: “Cô đừng có mà nói sang chuyện khác, vì sao người ta lại có thể đi lên, chúng ta thì lại không thể? Hôm nay các người phải cho chúng tôi một cái công đạo, nếu không chúng ta liền ăn vạ ở đây không đi đâu cả.”
Bị nước miếng của đối phương phun đầy mặt, mặt của chị gái lễ tân cứng đờ.
Cô đang tự hỏi nên mời hai người này đi như thế nào, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo.
“Chỉ bằng tôi là con gái ruột của Tô tổng.”
Mấy người quay đầu, mới phát hiện thì ra là Tại Tại đi rồi quay lại.
Tại Tại nhìn chằm chằm vào hai ông chú trước mắt này, cau mày nói: “Chú à, ngay cả cháu là một đứa trẻ cũng biết trước khi vào nhà người ta làm khách, còn phải nói trước thông báo với chủ nhà một tiếng, sao hai người lại không hiểu đạo lý này thế?”
“Cô…… Tôi……”
Trong đó một ông chú da mỏng bị Tại Tại nói đến mặt đỏ lên, nghĩ thầm nên nói gì để phản bác lại cô, lại nghĩ đến thân phận của cô gái này, lòng có cố kỵ, nên cũng không dám nói gì nữa.
Bọn họ tới là cầu Tô tổng hợp tác, cũng không muốn đắc tội đối phương.
Thấy người đối diện an tĩnh, Tại Tại vừa lòng cười, cô mềm mại hạ ngữ khí, tặng cho người ta cái bậc thang.
“Nếu hai vị sốt ruột muốn tìm mẹ tôi, hiện tại có thể hẹn trước với chị lễ tân ở đây, chờ đến trước thời gian hẹn lại qua đây, đến giờ có thể gặp được, còn có thể lên phòng hợp tác, chỉ đơn giản như thế, cần gì phải lãng phí thời gian đâu.”
Tại Tại sẽ không dã man mà đuổi khách của mẹ đi, như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng công ty của mẹ.
Cho nên ngay từ đầu cô luôn duy tri một nụ cười lễ phép.
mà một ông chú thấy tại Tại nói có lý, nhịn không được dùng khuỷu tay chọc vào người đồng hành, nhỏ giọng nói: “Đứa nhỏ này nói cũng đúng, không bằng hôm nay chúng ta hẹn trước, lần tới lại qua đây .”
“Muốn hẹn trước thì chú đi mà hẹn trước.”
Một ông chú da mặt mỏng không muốn cúi đầu, quay đầu sang một bên, không muốn nhìn người đồng hành nữa.
Nhưng người đồng hành của ông khi thấy thái độ này của ông liền biết ông đã đồng ý, liền trực tiếp đi hẹn lịch với cô gái lễ tân kia.
Sau khi lên lịch xong, ông còn xin lỗi với người ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-519.html.]
“Thành thật xin lỗi cô, hai người chúng tôi ban nãy là do quá nóng nảy, vừa rồi đã dọa tới cô rồi, thật sự xin lỗi.”
“Không có việc gì không có việc gì.” Chị gái lễ tân vội vàng xua tay, sau đó tiếp tục nở một nụ cười chuyên nghiệp, nhìn theo theo hai vị khách này rời đi: “Quý khách đi thong thả.”
Mới vừa nói xong, chị gái lễ tân liền thấy một cái khăn tay sạch sẽ ở trước mặt, cô hơi hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó nâng tầm nhìn lên, liền thấy cô gái nhỏ trước mắt đã cười đến vẻ mặt xán lạn với cô.
Trong nháy mắt kia, dường như cô thấy được ánh nắng ấm áp của mùa xuân.
“Cái này tặng cho chị, lau mặt đi, khăn này của em là mới, chưa dùng qua lần nào đâu.”
Tại Tại cũng không đợi chị gái lễ tân đáp lại, trực tiếp nhét khăn tay vào trong tay chị gái này, sau đó chạy đi tìm mẹ.
Vừa rồi trì hoãn lâu như vậy, cũng không biết mẹ có sốt ruột chờ không.
Tô Hân Nghiên không ở trong văn phòng, Tại Tại không thể tìm được người trong văn phòng, chỉ có thể quay đầu đi tìm Ngưu Bội Dung hỏi thăm hành tung của mẹ.
Hôm nay là ngày nghỉ, không có gì bất ngờ xảy ra Bảo Nhi lại ngồi ở trong văn phòng của Ngưu Bội Dung.
Cô đang ngồi ở trên sô pha xem TV, nhìn thấy Tại Tại nghiêng người tiến vào, hai mắt không khỏi sáng ngời, nhanh nhẹn chào hỏi: “Chị Tại Tại!”
“Bảo Nhi .”
Tại Tại mỉm cười đối với Bảo Nhi: “Em có biết mẹ chị hoặc là mẹ em đi đâu rồi không?”
“Mẹ em thì đang mở họp, còn dì Tô thì ở studio dưới lầu xem người chụp ảnh.” Bảo Nhi đã 17 tuổi trổ mã đến duyên dáng yêu kiều, nhiều năm qua được mẹ và cha dượng che chở chăm sóc nên bây giờ khí sắc trông đã tốt hơn, nhìn thì là một cô gái nhỏ xinh đẹp.
Tình cách của cô vẫn như cũ là hướng nội và hay thẹn thùng.
Nhưng đã không giống như khi còn nhỏ bài xích với sự tiếp cận từ người lạ, cũng không hề dễ dàng phát bệnh.
Hiện tại Bảo Nhi, ngoại trừ việc vẫn dính mẹ ra, thì thật ra vẫn không khác gì với các bạn cùng trang lứa khỏe mạnh cả.
“Chị đi đưa đồ cho mẹ trước, trong chốc lát nữa mới qua đây chơi với em được.”
Tại Tại từ chỗ Bảo Nhi biết được hướng đi của mẹ, muốn nhanh chóng đưa đồ cho mẹ, cho nên cũng không nói nhiều với Bảo Nhi , vội vàng chạy đi.
Công ty của Tô Hân Nghiên có vài cái studio, tất cả đều tập trung ở tầng hai và tầng ba.
Mà văn phòng của mẹ thì ở tầng 4.
Tại Tại căn cứ vào nguyên tắc này, tìm ở tầng ba trước.
Tuy rằng sau khi Tại Tại lớn lên số lần tới công ty của mẹ đã không còn nhiều, nhưng bởi vì diện mạo của cô khá xuất sắc, hơn nữa thân phận đặc thù, cho nên nhân viên trong công ty trên cơ bản đều nhận được cô.
Lúc này thấy cô đang chạy toán loạn ở khắp nơi, cũng không ai nói cái gì.
Còn có người hảo tâm sẽ hỗ trợ chỉ đường, để Tại Tại nhanh chóng tìm được mẹ.
Tại Tại tìm khắp studio ở tầng 3, không tìm được mẹ cô, chỉ có thể đi xuống tiếp tục tìm.
Cũng may trời không phụ lòng người.
Cô tìm thấy bóng dáng của mẹ ở studio gần cầu thang nhất.