Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 514
Cập nhật lúc: 2024-10-23 15:22:48
Lượt xem: 16
Họ bận rộn từ sáng đến trưa, cho đến gần quá giờ ăn trưa, cuối cùng họ cũng đã kiểm tra xong tất cả.
Báo giám định sớm nhất có thể lấy trong chiều cùng ngày, muộn nhất phải đợi một tuần mới đến lấy.
Cũng may nơi này là nơi làm việc của Cố Diệp Chu, khi đi làm anh có thể đi lấy báo cáo sức khỏe của ông nội được, không cần phiền toái người khác.
Cho nên sau khi làm xong bước kiểm tra cuối cùng, là bọn họ có thể đi rồi.
Lúc đó Tại Tại đã bắt đầu thở dốc, càng miễn bàn là ông cụ Cố, đó là đã mệt đến nói không ra lời, còn bởi vì bị lấy máu, sắc mặt có chút hơi trắng bệch.
Cố Diệp Chu còn tốt hơn một chút, ít nhất anh vẫn còn sức lực lái xe.
“Giữa trưa muốn ăn cái gì, anh mời, coi như là tạ lễ vì hôm nay em đã giúp anh chăm sóc ông nội.”
“Tùy tiện cái gì đều được đi, thanh đạm chút thì tốt.”
Tại Tại nghĩ không ra món mà mình muốn ăn, dứt khoát giao cho Cố Diệp Chu quyết định.
Cố Diệp Chu tự hỏi một lúc, hỏi: “Đi ăn gà hầm dừa được không? Gần đây ở thủ đô mới mở một quán ăn, là từ phương nam tới, nghe nói ăn rất ngon, cũng rất bổ dưỡng thân thể.”
“Gà hầm dừa?” Tại Tại lần đầu tiên nghe nói qua món này, không nhịn được nghi hoặc nói: “Là dùng trái dừa đi hầm gà?”
“Chắc là vậy.” Cố Diệp Chu nói.
Chính bản thân anh còn chưa ăn qua, nên không thể cho cô một đáp án cụ thể.
Thấy thế, Tại Tại ngược lại có hứng thú: “Đi, chúng ta đi thử đi, nếu là ăn ngon, lần sau em đi ra chợ mua hai trái dừa, lại thêm con gà, về nhà để mẹ làm cho em ăn.”
Tại Tại một lòng nhiệt tình yêu thương với mỹ thực cũng có có một cái đầu lưỡi linh hoạt.
Trên cơ bản, chỉ cần là món nào cô đã nếm thử, cô đều có thể đoán ra được tên nguyên liệu đến tám chín phần, ngẫu nhiên khi hứng thú, còn tự tay vào bếp nấu ăn.
Đáng tiếc, trù nghệ của Tại Tại lại không giống với việc cảm nhận, số lần thất bại chiếm đa số.
Nhưng cô vẫn còn một chiêu nữa mà.
Chính là đem bản thân thành một cái thực đơn, sau đó chỉ huy người có trù nghệ tốt hơn đi nấu cơm là được, còn cô thì nấu mười món đến tám món không ăn được, còn lại hai món kia không phải là không thể ăn, mà là bởi vì cách làm không giống nhau dẫn tới hương vị khác nhau, nhưng trên thực tế thì ăn cũng không bị ngộ độc thực phẩm.
Mượn việc này, Tại Tại giúp đỡ bà nội và mẹ nắm giữ được không ít chiêu bài của nhiều quán ăn.
Đơn giản thì bọn họ cũng chỉ định nấu cho gia đình ăn mà thôi, cũng sẽ không định mở cửa hàng, cho nên cũng không trêu chọc vào cái phiền toái gì.
Quán này có chút xa, lái xe cũng phải mất chút thời gian mới đến nơi được.
Trên đường, ngồi ở hàng ghế sau, ông cụ Cố đã bắt đầu hồi phục tinh thần lại, bắt đầu trò chuyện với các cháu.
“Tại Tại a, nghe nói dạo gần đây cháu có nuôi gà, có thể ăn không?”
Có vẻ như ông cụ Cố đã nghe thấy câu nói tự lấy gà nhà mình hầm thử với dừa ăn xem sao cuả Tại Tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-514.html.]
“Còn chưa lớn đâu ạ, mà cháu mới nuôi được hơn một tháng, sao có thể lớn nhanh như vậy?” Tại Tại nói.
Gà nhà bọn họ cũng chỉ gà được nuôi bình thường mà thôi.
Loại này gà nhanh nhất cũng phải mất nửa năm, chậm thì một năm cũng có, cho nên hoàn toàn không cần sốt ruột.
“Ồ, như vậy à.”
Trong thanh âm của ông cụ Cố nghe ra được có chút tiếc nuối: “Thật ra loại gà được nuôi xổng chuồng ở nhà như thế này, chất thịt dai ngon, mùi vị thuần khiết, đáng tiếc hiện tại chưa nếm được.”
Trong nháy mắt Tại Tại đã hiểu, lại nói.
“Vậy ông chờ mấy tháng nữa, chờ gà nhà cháu trưởng thành, sẽ mang sang nhà ông hai con để ông nếm thử.”
“Sao ông có thể không biết xấu hổ vậy được”
Ông cụ Cố xoa hai tay
Cố Diệp Chu nhìn qua kính chiếu hậu, trong lòng thầm nghĩ: Ông xấu hổ mà còn vui vẻ đến như vậy, nói rõ vẫn là muốn.
Quả nhiên, Tại Tại lại một lần nữa bảo sẽ đưa gà, ông cụ Cố tuy rằng biểu hiện ra sự ngượng ngùng, nhưng cũng không cự tuyệt.
Hai người sau khi thương lượng xong chuyện này, xe liền đến nơi.
Ba người xuống xe đi ăn cơm.
Chưa kể, hương vị của món gà hầm dừa này thực sự rất ngon, vị gà đậm đà quyện với mùi thơm của dừa tạo thành một vị rất riêng.
Vừa không mặn, cũng sẽ không quá nhạt, hết thảy đều như là gãi đúng chỗ ngứa.
Ngoại trừ món gà kho dừa, ba người còn chọn thêm mấy món khác.
Cố Diệp Chu chiếu khẩu vị yêu thích của mọi người, gọi một bàn tràn đầy đồ ăn, cuối cùng vẫn bị mọi người lấy cái tư thế ' gió cuốn 'ăn sạch sành sanh.
Việc này cũng khó trách.
Bữa sáng thì ông cụ Cố và Cố Diệp Chu đều không ăn, ông cụ Cố vì phải lấy máu, mà Cố Diệp Chu thì đau lòng cho ông nội nên cùng nhịn với ông.
Tại Tại thì chỉ uống được chai sữa đậu nành cũng coi như là không ăn.
Cho nên ba người bị đói cả ngày ăn với số lượng đồ ăn lớn như vậy cũng bình thường, chỉ là ăn xong lại không chống được.
Thật sự là lúc ăn không biết tiết chế.
Sau khi ăn xong, Cố Diệp Chu lại lái xe chở ông nội về nhà.
“Hôm nay cảm ơn em.” Trước khi chia tay, anh lại cảm ơn một lần với Tại Tại, ánh mắt giấu giếm sự ôn nhu.
Tại Tại không hề phát giác, chỉ lễ phép đáp lại.
“Không cần cảm ơn, hẳn là.”