Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 496
Cập nhật lúc: 2024-10-23 11:43:57
Lượt xem: 26
Lan Ỷ còn chưa đáp ứng muốn cùng Ninh Hiên ở bên nhau, Ninh Hiên vì suy nghĩ cho thanh danh của cô, cũng không dám nói một từ ra bên ngoài.
Trước kia anh có gọi điện về nhà khoe khoang, cũng chỉ là khoe bản thân mình sắp có bạn gái, nhưng cô bạn gái kia là ai, tên là gì, trông như thế nào, anh lại không lộ ra dù chỉ là nửa chữ.
Tại Tại bên này là ngoài ý muốn.
Bởi vì bản thân cô đã biết chuyện giữa anh và Lan Ỷ, cũng coi như là nửa người tham dự.
Biết đến chuyện này càng nhiều, sẽ dễ dàng đoán trúng chân tướng cũng rất bình thường.
Lúc này Ninh Hiên còn không biết, thật ra chút tâm tư ấy của anh đã bị ba mẹ anh nhìn ra, cũng may Ninh Viễn Hàng và Tô Hân Nghiên đều không phải là kiểu phụ huynh sẽ tùy ý nhúng tay vào chuyện tình cảm của con cái, cũng sẽ không đi ra ngoài nói lung tung, Ninh Hiên thì lại giống như một ngốc bạch ngọt, còn diễn kịch trước mặt ba mẹ.
—— làm bộ anh cùng Lan Ỷ không có quan hệ.
Ra khỏi cửa phòng của em gái, gần một nửa gia đình ở tầng dưới đã tập trung đông đủ.
Bà cụ Ninh, Ninh Viễn Hàng, Tô Hân Nghiên, hơn nữa còn có cả Ninh Hàng.
Nhìn thấy tư thế này, Ninh Hiên cảm thấy trong lòng hơi căng thẳng, sau đó nhanh chóng ép mình thả lỏng.
Anh lấy ra kinh nghiệm diễn xuất mấy năm ra, thần thái tự nhiên đi xuống lầu, chào hỏi cùng với mọi người: “Bà nội, ba mẹ, mọi người đều ở đây ạ.”
“Ừm, lên lầu thăm em gái con rồi à?” Tô Hân Nghiên gật đầu đáp lại câu chào của con trai nhỏ, còn thuận tay đưa đĩa trái cây đến trước mặt anh, nhắc nhở : “Mau chiêu đãi bạn học của Tại Tại lại đây ăn trái cây.”
“Không cần đâu dì ạ, cháu không đói bụng.”
Lan Ỷ uyển cự, không phải là cô không thích tiếp thu ý tốt của bạn tốt hay là ba mẹ của bạn trai tương lai.
Chỉ là cô cảm giác có chút phức tạp, cho nên cũng không có gì ăn uống.
Thấy cô gái nhỏ này không muốn ăn hoa quả, Tô Hân Nghiên cũng không miễn cưỡng, chỉ nở một nụ cười tiếp đón cô ngồi xuống, quan tâm hỏi: “Nghe nói cháu ở bên kia của Tiểu Hiên làm diễn viên, thế nào, cháu thấy có ổn không?”
“Có thể, phó đạo diễn Ninh đã chiếu cố cháu rất nhiều ạ.” Lan Ỷ làm ra một bộ ngoan ngoãn lễ phép, đáp lại.
Hôm nay cô đi theo Ninh Hiên cùng nhau lại đây thăm cô bạn thân đang bị bệnh, chính là thân phận diễn viên ở đoàn làm phim của Ninh Hiên cùng tới đây.
Cái cớ này tuy rằng không hoàn hảo, nhưng cũng sẽ không làm người ta hoài nghi cái gì, cũng không biết vì cái gì, cô lại cảm giác có một chút khác thường.
Nhịn không được nghiêng đầu liếc mắt nhìn Ninh Hiên một cái.
Kết quả thứ này đang ôm đĩa trái cây ăn đến hân hoan, căn bản không chú ý tới quẫn cảnh của cô.
Lan Ỷ: “……”
Thôi vẫn là tự mình đứng ra vậy!
Nội tâm cô thở dài, tận lực xem nhẹ thái độ khác thường của mẹ bạn thân, thần thái tự nhiên nói chuyện với Tô Hân Nghiên.
Tô Hân Nghiên là một người hay nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-496.html.]
Mà Lan Ỷ trên thực tế lại có chút kiệm lời, ngày thường chính cô nói không nhiều lắm, chỉ biết vùi đầu làm việc.
Mặc dù sẽ trêu đùa cùng với bạn thân, nhưng cũng giới hạn trong bằng hữu.
Nhưng khi thực tế nói chuyện với Tô Hân Nghiên, cô mới phát hiện thì ra bản thân cũng có thể nói nhiều được như vậy.
Đương nhiên, hết thảy ít nhiều đều do Tô Hân Nghiên cố ý chiếu cố.
Vị trưởng bối EQ cao thông minh dịu dàng tình cảm này không yêu cầu cô điều gì quá nhạy cảm, mọi thứ đều vừa phải, cô vô thức thả lỏng người, cũng trải qua chuyện vui vẻ khi trò chuyện cùng cô.
Sau khi cuộc trò chuyện gần kết thúc, Lan Ỷ chủ động đưa lời tạm biệt.
Tô Hân Nghiên cũng không giữ lại, chỉ dặn dò con trai nhỏ phải đưa cô bé này trở về an toàn, nhìn theo bọn họ rời đi.
Lan Ỷ vẫn còn một ít suất diễn trong bộp phim này, cô cần phải hoàn thành việc quay phim trong vòng hai ngày trước khi có thể rời đoàn và quay lại trường để tham dự lễ khai giảng.
Chờ hai người trẻ tuổi đi rồi, bà cụ Ninh lập tức gấp không chờ nổi thò qua tới hỏi con dâu: “Hân Nghiên à, con cảm thấy cô gái đó như thế nào?”
“Khá tốt, tính cách của cô bé độc lập kiên cường, người lại rất ổn trọng thành thục, vừa lúc có thể bổ sung tính cách với Tiểu Hiên được.” Tô Hân Nghiên gật đầu, xem như tán thành cô gái này.
“Người ta còn chưa đồng ý con trai/ cháu trai nhà hai người đâu ? Sao hai người đã nhanh chóng coi trọng như vậy chứ?” Ninh Viễn Hàng đặt tờ báo xuống, không tự giác được mà giội một chậu nước lạnh cho mẹ và vợ.
Tô Hân Nghiên: “……”
Bà cụ Ninh: “……”
Cái tên đàn ông này càng lớn tuổi càng làm cho người ta ghét.
Hừ lạnh một tiếng, Tô Hân Nghiên thậm chí mặc kệ mẹ chồng đang ở bên cạnh, trực tiếp khó dễ ông chồng.
“Chúng ta đây là quan tâm con cái, đâu giống anh, làm cha nhưng lại không giống một cha, mấy đứa con trai của anh đều già đầu rồi, cũng không thấy anh quan tâm, có phải hay không thật sự muốn để cho mấy thằng bé thành mấy ông chú rồi vẫn còn là một quang côn(*), anh không biết sốt ruột hả?”
(*): Già rồi nhưng vẫn còn zin. Đặc biệt chỉ dùng cho nam.
Khi nghe mấy câu than phiền này của vợ, Ninh Viễn Hàng không khỏi có chút muốn cười.
Cảm thấy cô vợ nhà mình tức phụ nói chỉ có chuẩn xác.
Chẳng qua là bởi vì hai người phụ nữ có địa vị cao nhất trong nhà đang nhìn chằm chằm vào anh, khiến anh không dám cười, vì vậy chỉ có thể nhỏ giọng dỗ dành: “Anh có sốt ruột mà, nếu là không nóng nảy, thì sẽ không ngồi ở đây, đây cũng là do anh quan tâm đến cuộc sống tương lai của Tiểu Hiên sao.”
“Hừ, cũng tạm được.”
Tuy rằng không vừa lòng với câu giải thích của chồng, nhưng Tô Hân Nghiên không muốn so đo nhiều với anh, chỉ nhẹ nhàng nâng tay, buông tha cho anh.
Hai người mẹ chồng nàng dâu lại quay đầu quan tâm đến chuyện kết hôn của mấy đứa nhỏ nhà mình.
Thằng út thì đã có tương lai, trên cơ bản không cần lo lắng, nhưng phía trên có hai đứa lớn, phía dưới còn có một đứa nhỏ chưa có thông tin gì.
Đương nhiên, Tại Tại còn nhỏ, chưa tới tuổi kết hôn, không cần sốt ruột.