Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 495
Cập nhật lúc: 2024-10-22 16:34:06
Lượt xem: 31
Thủ đô sân bay.
Tại Tại một tay che lại đôi tai ù đi vì áp suất không khí tạo ra khi máy bay hạ cánh, kéo chiếc vali, từ sân bay bên trong, chậm rãi bước ra từ bên trong sân bay.
Trong sảnh đón, Ninh Viễn Hàng đã sớm lái xe lại đây đón con gái.
Anh đã nhận được tin tức con gái chuyến bay của con gái anh đã hạ cánh, nhưng cứ chờ mãi chờ mãi, chờ đến khi những người khác đã ra khỏi sân bay từ lâu, cũng chưa nhìn thấy thân ảnh của con gái anh, anh đang gấp đến mức còn tưởng con gái đã gặp phải chuyện gì trên máy bay nữa cơ.
Thiếu chút nữa đã xông vào ngay tại chỗ.
Còn may, đang lúc sự kiên nhẫn của anh sắp cạn kiệt , rốt cuộc cũng nhìn thấy một bóng dáng quen mắt, giống một con ốc sên nhỏ, chậm rãi kéo theo hành lý bước đi.
“Tại Tại, bên này!” Ninh Viễn Hàng lập tức hô lớn, hấp dẫn sự chú ý của con gái.
Tại Tại nghe thấy tiếng giương mắt, nhìn thấy ba ba đang ở cách đó không xa vẫy tay với cô, rốt cuộc cũng biết tăng tốc độ lên, một đường chạy lại, vùi đầu đ.â.m vào trong lòng n.g.ự.c ba ba.
“Ba, con rất nhớ ba ba đó!”
“Ba ba cũng rất nhớ Tại Tại của chúng ta.” Ninh Viễn Hàng cười vui vẻ tiếp nhận vali trên tay con gái, đưa cô đến nơi mình đỗ xe.
Hai cha con vừa trò chuyện vừa đi dạo.
“Sao con lại ra muộn như vậy thế? Thiếu chút nữa ba đã sốt ruột đến mức lao vào đó rồi.” Ninh Viễn Hàng cúi đầu hỏi con gái.
“Lỗ tai con hơi đau, màng nhĩ ngay bên trong giống như bị ai đó dùng búa sắc đập mạnh vào. Đau đến mức cả tai ù đi. Thiếu chút nữa con còn tưởng là con bị điếc rồi cơ.”
Vừa nói tới cái này Tại Tại liền ủy khuất: “Trước kia con ngồi máy bay cũng không bị như vậy.”
Hiện tượng này thực ra là bình thường.
Nguyên nhân là do sự chênh lệch áp suất không khí bên trong và bên ngoài màng nhĩ khi máy bay di chuyển với tốc độ cao trong không khí .
Nó thường có thể thuyên giảm bằng cách nhai kẹo cao su hoặc bằng cách mở và đóng miệng nhiều lần để di chuyển xương hàm.
Tuy nhiên điều này đều tùy cơ địa của mỗi người.
Có chút người sẽ cảm giác khó chịu, có chút người thì sẽ không, trước kia Tại Tại vẫn luôn cho rằng bản thân mình còn rất dễ, sẽ phải kiểu người cứ ngồi máy bay là cảm thấy khó chịu, không nghĩ tới lúc này lại bị tát một cái vào mặt.
Không chỉ có như thế.
Cô không biết là do môi trường thay đổi quá thường xuyên hay sao, nhưng sau khi trở về thủ đô, cô có triệu chứng thích nghi, và sau đó ...
Tất nhiên là ngã bệnh.
Tuy rằng chỉ là cảm mạo bình thường, nhưng mặc kệ là bệnh gì, chỉ cần bị bệnh, sẽ không làm cho người bệnh cảm thấy dễ chịu một chút nào hết.
Tại Tại nằm bệnh trên giường, trên người đắp một lớp chăn bông dày, mí mắt hé mở, người thì tỉnh rồi tuy nhiên tinh thần thì vẫn còn mơ mơ màng màng.
Không thể nhấc nổi cánh tay lên được.
“Cốc cốc cốc……”
Sau ba tiếng gõ cửa đều đặn, cô mới phản ứng lại, cố gắng nói một câu: “Cửa không có khóa, mời vào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-495.html.]
Cửa phòng đóng chặt được người bên ngoài mở ra ,theo sau là hai mỹ nhân ánh sáng bắn tứ tung cả cùng nhau bước vào.
Trong đó một mỹ nhân, nhưng miệng có chút tiện.
Nhìn thấy bộ dáng Tại Tại nằm ở trên giường không sức lực nhúc nhích ốm yếu, anh không chỉ có không đau lòng, ngược lại đưa tay lên chống nạnh, cười nhạo cô: “Ha ha ha ha……Bảo em đừng ra ngoài rồi mà, ấy thế mà còn không mang anh đi chơi cùng, lúc này gặp báo ứng chưa hửm?”
Còn chưa kịp cười đủ, thì có một cái gối bay tới, đạp thẳng vào giữa khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Hiên.
“Anh im cái mồm tiện kia lại, em như vậy rồi mà anh còn cười, có phải là anh trai ruột của em nữa không?”
Tại Tại bị anh ba chọc tức .
Nhưng sự bùng nổ cũng chỉ diễn ra trong chốc lát, ném xong gối mắng xong người, cô lại ‘ nhu nhược vô lực ’ngã xuống giường, vươn tay ra với Lan Ỷ, đáng thương hề hề mà làm nũng.
“Ỷ ca, người ta khó chịu quá mà khó chịu, muốn ôm ấp hôn hít mới đỡ được.”
Đây là muốn ăn đậu hủ của người anh yêu hả?!
Ninh Hiên bỏ gối qua một bên, cảnh giác mà ngẩng đầu, lại thấy người trong lòng của mình cư nhiên thật sự đang chạy đến trước mặt em gái của anh đi ôm dỗ dành cái của nợ kia, lập tức liền bùng nổ.
“Ôm cái gì mà ôm , toàn bộ đều không cho phép!”
Anh muốn xông lên phía trước ngăn cản, kết quả lại chậm một bước.
Tại Tại sớm đoán được anh sẽ làm như vậy nên lấy một cái tốc độ không phù hợp với một người ốm yếu bò dậy, lập tức liền nhào vào trong lòng n.g.ự.c Lan Ỷ, hai tay giang ra gắt gao ôm lấy eo thon của cô, còn vùi mặt vào trong lòng ngực của cô, mềm như bông mà làm nũng.
“Ỷ ca ôm ấp thật ấm áp, chỉ cần cậu ôm tớ thêm một lát thôi, khẳng định tớ có thể tốt lên nhanh chóng.”
Ninh Hiên: “!!!”
Anh nổi giận đùng đùng mà vén tay áo lên, hơi hơi nheo mắt phượng lại ở giữa còn tràn ngập uy hiếp, cố ý hạ giọng nói: “Ninh Tại Tại, em ra cho anh, không được ôm bạn gái của anh, anh cảnh cáo em, đừng có mà ép anh đánh em a!”
“……”
Không ai đáp lại anh cả.
Tự giác bản thân bị em gái làm lơ, Ninh Hiên thẹn quá hóa giận, bước đi tiến lên muốn lôi cái thứ này ra khỏi bạn gái của anh, lại bị Lan Ỷ duỗi tay ngăn cách.
“Đừng nháo, con bé ngủ rồi.”
Lan Ỷ hạ giọng, nhỏ giọng nói với Ninh Hiên.
Ninh Hiên sửng sốt, cúi đầu cẩn thận nhìn, phát hiện cô gái nhỏ này thật sự ngủ nhưng vẫn ôm chạt lấy Lan Ỷ, nhất thời không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.
“Nha đầu này, bị ốm cũng không biết ngừng nghỉ một lát.”
Anh nhỏ giọng nói thầm một câu, rốt cuộc không nói cái gì mà muốn đem em gái từ trong lòng n.g.ự.c Lan Ỷ nhổ xuống nữa, cũng không động thủ, cứ an tĩnh ngồi bên cạnh như vậy, nhìn chăm chú dung nhan Tại Tại ngủ say.
Hai người không ở lại trong phòng Tại Tại lâu.
Bọn họ chỉ là nghe nói Tại Tại bị bệnh, cho nên mới tới thăm cô.
Thăm xong rồi, tất nhiên phải rời đi.
Bằng không bọn họ cùng nhau ở lâu trong một phòng, chẳng sợ có cái người bệnh ở cùng, cũng dễ dàng khiến cho Ninh gia hoài nghi.