Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 42

Cập nhật lúc: 2024-09-01 08:41:48
Lượt xem: 83

Ninh gia sau khi cải biến xong, từ bề ngoài xem kỳ thật cũng không thay đổi nhiều.

Chỉ là phòng hai anh em Ninh Hàn Ninh Hàng ở tường bên ngoài thêm một cái cửa, một gian phòng lớn hoàn toàn biến thành hai gian phòng nhỏ.

Phòng của Tiểu Tại Tại cũng được sửa sang lại, kế hoạch của Tô Hân Nghiên đến chờ đến sang năm, con gái năm tuổi, liền đem bé cùng anh ba bé tách ra, từng người ngủ.

Tiểu Tại Tại, người không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì, nhìn vào căn phòng đột nhiên nhỏ hơn một nửa, cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Theo bé phòng ở có thể ngủ là được, cũng không để ý lớn nhỏ.

*

“Tại Tại, mặc áo bông vào, chúng ta ra cửa.” Tô Hân Nghiên cầm một chiếc áo khoác đệm dày nhỏ, đuổi theo con gái đang chạy xung quanh và mặc nó cho bé.

Ngoài trời tuyết rơi trời trở lạnh, cô sợ đứa trẻ sẽ bị đông cóng.

“Mẹ, chúng ta muốn đi đâu nha?” Tiểu Tại Tại bị mẹ bắt được, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng tại chỗ, tùy ý mẹ.

Tiểu gia hỏa tay chân ngắn ngủn, mặc mấy bộ quần áo dày cộp như quả bóng, đi lại có chút khó khăn.

Tô Hân Nghiên mặc quần áo cho Tại Tại xong, nhìn bộ dáng bé tròn vo đáng yêu, ngón tay ngo ngoe rục rịch, thiếu chút nữa không nhịn được muốn chọc một chọc bé.

Tiểu bánh bao bị một ngón tay khi dễ, mở to mắt to ngây thơ mờ mịt xem mẹ , bộ dạng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, khẳng định thực đáng yêu.

Có thể là biểu tình của mẹ có trăm triệu điểm điểm đáng sợ, Tiểu Tại Tại không nhịn được né tránh.

Động tác này đã đánh thức Tô Hân Nghiên, cô tỉnh táo trở lại, gạt bỏ những suy nghĩ không đáng tin cậy kia, cười nhẹ với con gái.

“Tại Tại đã quên? Chúng ta đi nhà thôn trưởng ăn tiệc cưới a.”

“Ăn tiệc?” Trong đầu Tiểu Tại Tại có một cái dấu chấm hỏi thật to, bé nghĩ nghĩ, nãi thanh nãi khí hỏi: “Thôn trưởng gia gia, muốn cưới vợ sao?”

Ngữ ra kinh người!

(Chắc Tô Hân Nghiên đang sốc.)

“Phốc!” Tô Hân Nghiên thiếu chút sặc nước miếng vì sợ hãi phát ngôn của con gái mình.

Cô ho khan hai tiếng, chịu đựng cơn ngứa ngáy trong cổ họng, tâm tình phức tạp mà cùng con gái giải thích nói: “Không phải thôn trưởng gia gia muốn cưới vợ, là Đại Hoa nhà bọn họ phải gả đi.”

Phát ngôn này của Tiểu Tại Tại không thể ở bên ngoài nói bậy.

Bằng không danh tiếng thôn trưởng bị hại, các cô khả năng sẽ bị người tìm tới nhà mà mắng chết.

Có lẽ, trước khi tím các cô tính sổ, thôn trưởng sẽ bị vợ ông thu thập?

Vọ của thôn trưởng Trần gia danh tiếng thì làng trên xóm dưới ai cũng biết, là một con sư tử hà đông chính gốc.

Phát giác tư duy chính mình bị con gái đọc được, Tô Hân Nghiên chạy nhanh đem tư tưởng con bé sửa lại.

Cô nghiêm túc dặn dò hài tử, nhớ kỹ tiệc rượu hôm nay chính chủ là Đại Hoa, không phải là thôn trưởng cùng vợ ông, miễn cho hài tử ngây ngốc mà lẫn lộn.

“Ân ân ân……” Tiểu Tại Tại giống gà con mổ thóc mà gật đầu.

Cũng không biết có nghe lọt được không.

Thời gian đã đến, Tô Hân Nghiên cũng không nói thêm nữa, vội vàng đi dự đám cưới.

Bà Ninh tuổi lớn, chân không nhanh nhẹn, trời lại lạnh, không thích ra cửa, cho nên nói thân thể không thoải mái không muốn đi.

“Anh anh, Tại Tại mệt quá, đi không được, muốn bế.”

Tiểu Tại Tại mặc quá nhiều quần áo bông, đi được một lát liền mệt.

Bé chu miệng nhỏ, đứng ở tại chỗ, chơi xấu không chị đi, quấn lấy Ninh Hàn muốn anh cõng bé đi.

Tô Hân Nghiên cau mày, cô chưa kịp nói lời nào với con gái thì đã thấy Ninh Hàn đã sải bước về phía em gái mình, ngồi xổm quay lưng về phía bé rồi dang tay ra sau, chuẩn bị bế bé về.

“Lên đi.”

“Cảm ơn anh.” Tiểu Tại Tại hoan hô một tiếng, vui vẻ mà bổ nhào vào tấm lưng rộng rãi mà vững chắc của anh cả.

Ninh Hàn vững vàng cõng em gái lên lưng, nhẹ nhàng mà không cảm thấy nặng.

Chỉ có cảm giác như trên lưng thêm một quả bóng bông tròn tròn ấm áp.

Anh không cố sức chút nào mà cõng em gái đi phía trước, thời điểm đi ngang qua bên người mẹ còn đối với cô cười.

Tiểu Tại Tại cũng bắt chước nhe răng cười, phá lệ xán lạn.

Tô Hân Nghiên: “……”

Đối diện với một lớn một nhỏ hai gương mặt giống nhau tươi cười, cô nhất thời không có lời để nói, chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài, mặc kệ con gái tùy hứng.

Thấy em gái được anh cả cõng, một đường vui vẻ ngân nga giai điệu thiếu nhi, Ninh Hiên có chút hâm mộ, không tự giác mà hướng ánh mắt chờ mong tới anh hai.

Ninh Hàng yên lặng mà dùng sách che mặt: “Đừng nhìn anh, anh không được khỏe, không cõng nổi con heo như ngươi.”

Ninh Hiên: “……”

Ninh gia vừa đến nhà thôn trưởng, đã mẹ Đại Hoa-Vương Thúy Phương nhiệt tình chào đón.

“Em Tô mọi người đến thật vừa lúc, vừa hay có bàn mau ngồi vào đi.” Vương Thúy Phương cười đến vẻ mặt tự mẫn.

Hơn nữa, cô con gái quý giá sắp gả vào thị trấn, không biết có bao nhiêu người trong làng thầm ghen tị với bà.

Nhưng không phải là đắc ý tư bản?

“Chúc mừng chị Thúy Phương, chúc con gái cùng con rể chị bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm, sớm sinh quý tử, đây là một chút nho nhỏ tâm ý của em, thỉnh chị nhận lấy.” Tô Hân Nghiên đem bao lì xì đã chuẩn bị từ trước đưa cho Vương Thúy Phương.

“Ha ha ha……Chị thay con bé cảm ơn em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-42.html.]

Vương Thúy Phương nhận bao lì xì, âm thầm sờ thử, cảm giác bên trong hơi mỏng, cũng không biết có bao nhiêu tiền, nhưng có thể cho tiền mặt, ít nhất cũng sẽ có một mao hai mao, tốt hơn những người cho rau hoặc hai quả trứng tùy ý.

Trên mặt bà tươi cười càng nhiệt tình hơn mà tiếp đón Tô Hân Nghiên cùng mấy đứa trẻ vào nhà: “Mau mau mau, đi vào ngồi, chị đã sắp xếp cho gia đình cô rồi, trên bàn gần nhất bên trái bàn chính.” Đối mặt với Tô Hân Nghiên, thái độ của Vương Thúy Phương ấm áp hơn nhiều so với những người khác.

Không chỉ bởi vì cô hào phóng cho lì xì, mà còn có một bí mật khác không thể nói.

Chính là lần trước Trần Đại Hoa suýt nữa bị một nam thanh niên trí thức bụng tâm địa gian giảo lừa, là Tô Hân Nghiên kịp thời phát hiện, báo cho bọn họ biết.

Nếu không phải cô, Đại Hoa nhà bọn họ tâm tư đơn thuần, chuẩn đến bị lừa đến mức liền xương cốt đều không còn, chỗ nào có thể còn có như vậy một cọc nhân duyên tốt?

Lại nói tiếp, chuyện này cũng rất kịch tính.

Sau chuyện Trần Đại Hoa suýt nữa bị lừa này, thôn trưởng lo lắng hỏng thanh danh, dứt khoát lấy cớ đưa cô đi trấn trên mai mối, trên thực tế là đưa sang nhà anh cả Tiểu Hoa tạm thời ở nhờ một thời gian.

Nghĩ chờ vài ngày sau, sẽ đưa con bé về.

Không nghĩ tới trời xui đất khiến, Trần Đại Hoa cùng đồng nghiệp anh cả Tiểu Hoa xem vừa mắt, hoặc nói vị đồng chí kia coi trọng Trần Đại Hoa ôn nhu hiền huệ, theo đuổi cô mãnh liệt.

Trần Đại Hoa trước kia ở trong thôn, nam nữ thanh niên đều rất dè dặt, nào đã xem qua sự theo đuổi mãnh liệt này đâu

Không bao lâu, cô không chỉ quên một đoạn cảm tình âm thầm thương cảm hồi trước, còn dần dần d.a.o động tâm ý.

Cuối cùng ứng câu nói kia, liệt nữ sợ triền lang.

Hai người liền như vậy thuận lý thành chương mà phát triển trở thành người yêu, đến bây giờ thì kết hôn.

Cho nên theo Vương Thúy Phương, Tô Hân Nghiên quả thực là bà mai của mối duyên này, nếu không phải không thể đem chuyện này nói ra ngoài, bà thật sự muốn tặng cho cô bao lì xì, đương tạ lễ mai mối.

Bất quá không thể quang minh chính đại tặng bao lì xì, không có nghĩa là Vương Thúy Phương sẽ không thể tặng lễ nữa.

Bà đã quyết định, đợi chút giữ lại vài món ăn có thịt, chờ sau khi tiệc rượu kết thúc, ngầm cho em Tô mang về ăn.

Quyền đương tạ lễ.

“Mẹ, con muốn đi tìm chị Tiểu Hoa chơi.” Tiểu Tại Tại cùng mẹ xin phép.

Tô Hân Nghiên sờ sờ đầu nhỏ hài tử: “Đi đi.”

Cô cũng không sợ Tiểu Tại Tại chạy loạn, ở nhà trần thôn trưởng, chỉ sợ Tiểu Tại Tại so với bọn họ còn quen thuộc hơn.

Được cho phép, Tiểu Tại Tại vui vẻ mà chạy như bay hướng vào trong phòng Tiểu Hoa, kết quả khi đi vào, bên trong trống không, không có thể nhìn thấy người: “Di? Người đâu?”

Nghiêng đầu nghĩ ngợi, Tiểu Tại Tại đoán khả năng chị Tiểu Hoa ở trong phòng chị Đại Hoa, lại quay người chạy tới phòng Đại Hoa.

Quả nhiên, người ở bên trong.

Trong phòng Đại Hoa thật náo nhiệt, trừ bỏ Tiểu Hoa, còn có một bà lão đang trang điểm búi tóc cho Đại Hoa và một số người bạn của Đại Hoa.

“Tại Tại.”

Tiểu Tại Tại ngó đầu, Tiểu Hoa liền chú ý tới bé.

Bé (TH) hướng về phía Tiểu Tại Tại vẫy tay, Tiểu Tại Tại liền lon ton mà chạy đến bên cạnh Tiểu Hoa, hai chị em thân thân mật mà dắt tay nhỏ.

“Bà bà đang làm gì nha?” Tiểu Tại Tại tò mò mà nhìn động tác của bà lão.

Bà lão dùng nha ngậm một đầu sợi bông, mặt khác hai tay đem sợi bông xoa hai căn, từng cái mà lau một tầng thật dày bột phấn màu trắng lên trên mặt Đại Hoa rồi thổi mạnh, một tầng tầng đem những phần phấn rơi xuống dưới, còn thường xuyên kẹp đến thịt, nhìn liền có chút đau.

Tiểu Hoa kỳ thật cũng không phải hiểu rõ: “Mẹ chị nói, đây là se mặt.”

“Se mặt?” Đây lại là một cái từ ngữ xa lạ.

Hai bé con cũng không hiểu, dứt khoát ăn ý mà nhìn tiếp.

Các bé chuyên chú mà nhìn cô dâu.

Trừ bỏ trên mặt còn chưa trang điểm xong, Đại Hoa mặc một thân áo bông đỏ, phía dưới còn mặc một cái váy đỏ, đều là quần áo mới, một đầu tóc đen nhánh được búi gọn lên, cài lên một bông hoa đỏ thẫm, trên lỗ tai còn đeo một đôi hoa tai bạc, nhìn trông khá tươi sáng.

“Chị Đại Hoa thật xinh đẹp a.” Tiểu Tại Tại cảm thán.

Tiểu Hoa cũng phụ họa: “Chị xinh đẹp.”

Bị này hai bé con khen, Đại Hoa không cấm đỏ bừng mặt.

Cô duỗi tay từ trên bàn lấy một đống kẹo mừng, đưa cho các bé: “Đây, hai em tự chia đi.”

“Oa, cảm ơn chị Đại Hoa!”

“Cảm ơn chị.”

Chợt được một đống kẹo mừng, Tiểu Tại Tại cùng Tiểu Hoa mừng rỡ chia kẹo chị một cái em một cái mà quên mất việc khen cô dâu.

Hôn lễ thực mau đã bắt đầu rồi.

Đại Hoa vừa trang điểm xong, chồng cô cùng anh em, cưỡi xe đạp đến đây đón dâu.

Trước mỗi chiếc xe đạp đều treo một bông hoa to màu đỏ khiến người ta chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết đó là một sự kiện vui vẻ.

Người người nhà nhà vô cùng náo nhiệt mà đón dâu, Tiểu Tại Tại nắm tay Tiểu Hoa, tránh ở trong đám người, nhìn trộm chồng chị Đại Hoa.

Đó là một người con trai có dung mạo bình thường, dáng người trung đẳng, khí chất hiền hoà mộc mạc.

Có thể là bởi vì sắp cưới vợ, anh cười có chút ngu đần.

Người này rất khác với người thanh niên tri thức hồi trước, khác cả về ngoại hình tính cách và cả cách đối xử với chị Tiểu Hoa, từ gương mặt đó Tại Tại thấy dược sự trân trọng và cả tình yêu của anh ấy với chị Tiểu Hoa.

Mặc dù tuổi còn nhỏ, Tiểu Tại Tại cũng biết, đây là người giống lời mẹ nói.

là người có thể phó thác cho cả đời.

“Chị Đại Hoa sẽ hạnh phúc .” Tiểu Tại Tại nói chắc chắn.

“Cái gì?” Tiểu Hoa nghe thấy Tiểu Tại Tại giống như đang nói cái gì, nhưng xung quanh hơi ồn, bé(TH) không nghe rõ.

Loading...