Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 413
Cập nhật lúc: 2024-10-18 10:01:12
Lượt xem: 20
“Thật ra cậu cũng có thể mua vé rồi về trước cũng được nha, vì sao nhất định phải trở về cùng với thân thích bên thủ đô này thế?”
Tại Tại còn có một câu không nói.
Thật ra tiền ở khách sạn mấy ngày này ở thủ đô, còn nhiều hơn cả tiền Chương Đào mua vé xe về quê sớm.
Cho nên so sánh với nhau, thật ra còn không bằng cậu ấy tự bắt xe về quê.
Nghe thấy vấn đề này, Chương Đào cũng rất bất đắc dĩ.
“Tớ cũng muốn tự bắt xe về quê lắm chứ, nhưng mẹ tớ lại không cho, lo lắng tớ một mình thân là con gái mà tự bắt xe đi quãng đường dài về quê.”
“Hả? Trước kia lúc cậu vào đại học học trên này, không phải đi một mình tới sao?” Một bên Tống Giảo nghe thấy Chương Đào nói mấy câu này, không nhịn được hỏi.
Cô nhớ rõ lúc ấy Chương Đào có một mình tới kí túc xá.
Chương Đào giải thích nói: “Không phải, lúc đó tớ được ba ba đưa tới, lúc ấy ông ấy thấy nơi này là kí túc xá nữ, ngượng ngùng đi lên, cho nên đưa tới tới cửa là đi rồi.”
“Thì ra là vậy à.”
Những người còn lại trong ký túc xá tập thể như kiểu bừng tỉnh đại ngộ.
Ngay sau đó Tại Tại tiếp tục xúi giục cô: “Vậy cậu tới nhà tớ ở một vài hôm đi? bà nội tớ nấu ăn ngon cực kì luôn, nếu ở lại cậu có thể nếm thử, thật sự, siêu cấp ngon luôn!”
Tại Tại đã ra sức giới thiệu như vậy, Chương Đào cũng có chút tâm động.
Cô vốn là kiểu người tính tình sảng khoái, nếu tâm động, vậy dứt khoát đáp ứng là xong: “Được, vậy phiền toái người chị em rồi.”
“Hi hi, không phiền toái không phiền toái gì hết cả.”
Có thể thành công mời cô bạn nhỏ đến nhà mình bồi cô chơi mấy ngày, Tại Tại còn cảm thấy rất vui vẻ nữa, làm sao cảm thấy phiền toái được.
Sau khi hai người ước định xong thì vùi đầu vào việc học.
Không có biện pháp, tuần thi cuối học kỳ sắp đến, không muốn rớt môn, bọn họ phải để tinh thần ở mười hai vạn để chuẩn bị đi thi.
*
Nửa tháng sau.
“Hù…… Cuối cùng cũng được giải phóng.”
Ngay khi kết thúc môn thi cuối cùng, Tại Tại một thân mệt mỏi ngã lên trên chính cái giường của bản thân, không muốn động đậy.
Tống Giảo bên cạnh đi ngang qua vỗ vỗ giường của cô, ôn nhu nhắc nhở nói: “Không phải buổi chiều cậu sẽ về nhà sao? Hiện tại không đứng dậy thu dọn đồ vật đi à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-413.html.]
“Cũng không có gì đáng thu dọn cả, tớ chỉ định mang thùng dụng cụ vẽ về nhà là được rồi.”
Tại Tại chậm rãi trở mình, giống như một con cả mặn trở mình.
—— vẫn lười.
Thật ra cô cũng coi như là một học sinh ngoại trú, mỗi thứ bảy ngày hoặc những ngày không có tiết hay là ngày nghỉ, trên cơ bản đều sẽ về nhà, cho nên cũng không có nhiều hành lí ở kí túc xá.
Tống Giảo hiển nhiên cũng biết điểm này.
Thấy cô lười đến mức không muốn ngồi dậy, cũng không nói gì quay đầu đi quét dọn kí túc xá.
Việc vệ sinh ở kí túc xá của các cô được phân công theo vòng tròn.
Thứ hai là Tại Tại phụ trách quét dọn vệ sinh, thứ ba không có ai, thứ tư thì Chương Đào, thứ năm không, thứ sáu Tống Giảo, thứ bảy không, chủ nhật là Lan Ỷ.
Một vòng này sau khi kết thúc, tiếp theo lại quay trở về ban đầu, tuần hoàn lặp lại, nên khi tốt nghiệp cũng phải dọn dẹp lại một lần.
Hôm nay là thứ sáu, vừa lúc đến phiên Tống Giảo.
Cô cùng Lan Ỷ đã cùng nhau mua vé xe và buổi chiều này sẽ lên xe về nhà, nên thừa dịp còn ở lại dọn dẹp lại kí túc xá.
nếu làm như vậy thì đến học kì sau vào kí túc xá sẽ không bẩn làm khó chịu người.
“Đúng rồi Tại Tại, nếu cậu không định mang hành lý về nhà, vậy trước khi đi nhớ rõ cất chăn ga gối đệm của bản thân cho vào trong tủ quần áo, hoặc là lấy cái túi bọc vào, miễn sao đừng để bị bụi bẩn hoặc côn trùng bò vào.”
Vẫn không nhịn xuống, Tống Giảo một bên quét tước, một bên giống như một lão mụ tử lải nhải dặn dò Tại Tại.
Những người khác tất nhiên cũng không định mang chăn gối về, nhưng các cô đã sớm thu dọn xong dụng cụ vẽ tranh, lúc này giường ngủ cũng chỉ dư lại một cái ván giường trụi lủi đó, chỉ còn lại có Tại Tại vẫn chưa thu gì cả.
“Biết rồi.”
Thật sự do bị thúc giục không thể nằm nữa, Tại Tại chỉ có thể bò dậy, lanh lẹ thu dọn lấy hết chăn ga gối đệm ở trên giường cho vào một cái bao rồi nhét hết chúng vào trong tủ quần áo.
Cũng may không gian ở tủ quần áo của cô lớn, bằng không thật sự không chịu được cô lăn lộn như vậy.
Nhưng cuối cùng lúc đóng cửa tủ cô vẫn suýt nữa thì không đóng nổi cánh tủ, Tại Tại chỉ có thể xin sự giúp đỡ từ Lan Ỷ hỗ trợ đẩy đẩy, giúp cô khóa lại cánh cửa tủ.
Một ổ khóa chắc chắn bắt cửa để đồ đạc bên trong không thể rơi ra ngoài.
Từ khi Tại Tại bò dậy thu dọn giường đệm và nhét vào trong tủ xong, toàn bộ quá trình tiêu phí không vượt qua ba phút.
Mấy động tác đơn giản mà thô bạo này, ngay cả Chương Đào xem được cũng hạn hán lời.
“Cậu giỏi!”