Thập niên 70 Mẹ bé là người xuyên thư - Chương 391
Cập nhật lúc: 2024-10-16 15:04:54
Lượt xem: 23
3000! Đây đã là một con số rất cao đối với các họa sĩ tân binh, thậm chí nhiều họa sĩ có trình độ chuyên môn còn ít hơn con số này.
Nhưng Tại Tại ngay cả giây phút tự hỏi cũng không có, trực tiếp lắc đầu: “Thực xin lỗi cô, bức tranh đó em không bán.”
Thật ra, ban đầu cô không có ý định nộp bức tranh này cho giáo sư Lâm, nhưng vô tình bức tranh này bị giáo sư Lâm nhìn thấy nên nhất định muốn đem bức tranh này đi trưng bày.
Tại Tại bất đắc dĩ, quay đầu đi hỏi người mẫu của bức tranh, sau khi nhận được sự đòng ý của người mẫu, mới để cho giáo sư Lâm đưa bức tranh ấy đi.
Nhưng cũng giới hạn chỉ trong trưng bày, sau khi kết thúc buổi triển lãm tranh cô sẽ thu lại.
Bởi vì bức tranh này, là cô chuẩn bị quà đáp lễ cho một người.
Nếu muốn đưa đi ra ngoài, như vậy nó đã không thuộc về cô, làm sao có thể cầm đi bán được chứ?
Đừng nói 3000, ba vạn, 30 vạn cô cũng không bán!
Nhìn ra sự kiên định này của đồ đệ, giáo sư Lâm giáo thụ cũng không miễn cưỡng cô, chỉ nói: "Vậy được, quay đầu lại cô giúp em từ chối người ta, em tiếp tục đi chơi đi.”
“Dạ dạ.”
Tại Tại gật gật đầu, quay đầu liền đi xa.
Nhìn bóng dáng hoạt bát của cô, giáo sư Lâm lắc đầu, bật cười: “Sao vẫn còn trẻ con vậy nhỉ?”
Bà sửa sang lại dáng vẻ, cất bước đi đến bên vị thương nhân kia, đối phương sau khi biết chủ nhân của bức tranh này không muốn bán, biểu tình gian có chút tiếc nuối, nhưng rất có phong độ không hề miễn cưỡng.
Tại Tại vốn tưởng rằng việc bán tranh cứ qua đi như vậy, không nghĩ rằng nó vẫn tiếp tục.
Qua một lát, cô lại được giáo sư Lâm gọi qua, lần này là một người sưu tầm tranh, nhìn trúng bức《 tâm linh gột rửa 》, thậm chí nguyện ý ra giá hai ngàn đồng mua.
Ngoài việc đối phương rất thích 《 tâm linh gột rửa 》,cái giá này đưa ra cũng là vì nể mặt giáo sư Lâm.
Nhưng Tại Tại thì mặc kệ nguyên nhân người ta mua tranh của cô vì lý do gì, dù sao thì người ta đã đưa giá cao, làm cô động tâm, cô liền đồng ý bán tranh.
Hai bên đã đạt được thỏa thuận và giao dịch diễn ra suôn sẻ.
Cuối cùng, bức tranh đã được bán thành công cho nhà sưu tập, và Tại Tại cũng nhận được một tấm séc trị giá 2.000 nhân dân tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-me-be-la-nguoi-xuyen-thu/chuong-391.html.]
Có giáo sư Lâm ở đây coi chừng, Tại Tại tuyệt đối sẽ không bị lừa, cho nên sau khi cô yên tâm nhận chi phiếu, vẻ mặt hưng phấn mà chạy tới trước mặt anh ba cô khoe ra.
“Em vừa mới bán tranh kiếm được hai ngàn đồng đó nhé.”
Cô gái nhỏ đắc ý dào dạt chỉ kém mỗi việc nhếch cái đuôi nhỏ lên trời nữa thôi.
Kết quả Ninh Hiên lại không có một chút biểu tình hâm mộ nào, chỉ xốc xốc mí mắt, lãnh đạm nói: “À thì ra là vậy à, nhưng mà cũng chưa bằng một nữa tiền anh mày chụp một bộ ảnh đâu cưng.”
Hiện tại giá để anh chụp một bộ ảnh từ 3000 đến 6000, cái giá cả này nhìn như rất thấp, nhưng khi xem bình quân thu nhập đầu người của cả nước bây giờ thì đã rất cao.
Giá trị con người hiện tại của anh, đã có thể được coi là nhóm thu nhập từ trung bình đến cao.
Đương nhiên, khẳng định kém anh cả và anh hai.
Đừng nói anh cả, chỉ nói một mình anh hai, tùy tùy tiện tiện lấy ra một cái học bổng, đã có thể hơn cả mấy ngày trời anh vất vả đi chụp một bộ ảnh.
Nhưng người ta dựa vào đầu óc để kiếm tiền, anh so không được.
Tại Tại mới mặc kệ ông anh khùng này tự luyến, cô cũng biết để kiếm được tiền ở giới giải trí, tiền thì kiếm được nhiều đó, nhưng vất vả cũng rất là nhiều.
Ngày mùa đông có khi phải mặc đồ mùa hè, mặc đồ ngắn mỏng manh đứng giữa gió mùa run cầm cập, còn đến mùa hè có khi phải mặc đồ mùa đông, ăn mặc áo bông thật dày, nóng đến mức làm người ta cảm nắng, ……
Tại Tại càng suy nghĩ càng cảm thấy quyết định không làm ngôi sao nhí của mình thật đúng đắn.
Ở trong nhà ngồi điều hòa mát rượi, muốn gì có đó thoải mái vẽ tranh, không sung sướng sao?
Còn một bức tranh《 Anh em bị phạt 》 cũng có người tới hỏi giới, nhưng còn chưa đợi Tại Tại đáp ứng, Ninh Hiên liền nhảy ra, không cho em gái bán.
Dùng lời của anh nói, trong bức tranh này có một nhân vật là anh, vậy nên bức tranh này cũng thuộc một nửa về anh, anh không muốn bức tranh có hình ảnh của bản thân, bị người ta treo lên ngày ngày soi mói.
Nếu làm như thế sẽ khiến anh cảm thấy bản thân như đáng bị khinh nhờn.
Khinh nhờn……
Tại Tại trừu trừu khóe miệng, tuy rằng cảm thấy tư tưởng của anh ba nhà mình thật là....kì ba, nhưng vẫn là tôn trọng ý kiến của anh, không bán tranh đi.
Nhưng tổn thất của cô phải có người bổ khuyết.
“Vừa rồi người kia ra giá bức tranh của em là một ngàn sáu, đều là anh em ruột, em cũng không lấy của anh nhiều, nếu anh nói bức tranh một nửa là của anh, vậy phân nửa giá đi, thành 800 đồng cảm ơn.”